Ôn Hủ Hủ rời đi.
Hoắc Dận cũng theo cô giáo đi vào phòng học mà cậu đã lâu không tới.
“Hả? Tên ngốc này lại tới nữa à?”
“Đúng vậy đúng vậy, sao cậu ta còn tới? Cậu ta không phải được người nhà đón đi chữa bệnh sao?”
“Ha ha ha……”
Những bạn nhỏ trong phòng học, vừa nhìn thấy Hoắc Dận xuất hiện, lập tức cười nhạo.
Hoắc Dận nghe thấy, khuôn mặt nhỏ của cậu tái nhợt, xoay người muốn rời đi.
“Hoắc Dận, con đi đâu vậy? Con lại không nghe lời phải không?” cô giáo dẫn cậu vào lập tức bắt cậu lại.
Hoắc Dận được đưa về phòng học.
Một đứa nhỏ bị tự kỷ thực sự cần được quan tâm đặc biệt, nếu được an ủi thì sau này sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, rõ ràng cô giáo này không tốt bằng như lời cô giáo nói ở cổng.
“Con ngồi đây cho cô, đọc kỹ cuốn sách này đừng có chạy lung tung, biết không?”
Cô giáo tùy tiện lấy ra một quyển sách trên kệ, đặt lên bàn học nhỏ của Hoắc Dận. Để cho cậu đọc thuộc.
Sau đó, cô ta dẫn các bạn nhỏ khác đi chơi.
Đọc cả quyển?
chỉ số IQ ủaHoắc Dận cao nên hoàn toàn không bận tâm đ ến những thứ trẻ con này.
Hoắc Dận lấy từ trong cặp sách ra một chiếc Transformers. Vừa chơi, vừa đếm vòng tròn của hai cây kim dài trên vách tường. Chờ đến giờ mẹ vào đón cậu về.
Không biết từ lúc nào, lại có mấy đứa nhỏ len lén chạy vào.
“Các cậu xem, cậu ta lại đang nhìn chằm chằm đồng hồ rồi. Cô giáo bảo cậu ta đọc sách cũng không đọc. Cậu ta là kẻ ngốc sao?”