Vừa nhìn thấy hắn, Hồng Minh liền chủ động tiến lên đón, “Thanh Dương à, ngày hôm qua Phúc Kiến đưa tin, nói là chuyện cất kho có chút nghi vấn, vừa lúc chúng ta đồng thời thảo luận một chút.”
Ninh Vân Tấn vừa nghe đây là lấy cớ, Hồng Minh tên này đã thật lâu không tìm mình nói qua chuyện cất kho, xem ra chính là tận lực nghĩ muốn làm nhạt ảnh hưởng của mình. Bất quá dù sao cũng là Thái tử, chung quy phải cho vài phần thể diện, cho dù vội vã đi tìm phụ thân, cũng chỉ có thể đi theo Hồng Minh đến Dục Khánh cung.
Vào Dục Khánh cung, hai người ngồi vào chỗ của mình, cung nhân sau khi dâng trà, Hồng Minh đem toàn bộ vẫy lui, cấp bách khó nhịn hỏi, “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, đều là hiểu nhau, Cô cũng liền không cùng ngươi khách sáo, phụ trước đó nói chuyện muốn kiểm toán, ngươi có biết vì điều gì mà nhắc đến không?”
Ninh Vân Tấn ở trong ánh mắt tha thiết chờ mong của Hồng Minh thản nhiên nâng chén trà lên, uống một ngụm. Nhìn Hồng Minh đè nén cảm xúc ‘Nhẫn nhịn làm trọng’, lúc biểu tình có vẻ có chút nghẹn khuất, tâm tình phiền muộn của hắn chiếm được một chút giảm bớt.
Nghe nói đời sau đã từng có người nghiên cứu qua, hai người song sinh cho dù tách ra cũng sẽ có cảm ứng với nhau, thậm chí yêu thích, cử chỉ, thiên vị đều có chút chỗ tương tự, cố tình hắn cùng Hồng Minh hai đời đều hoàn toàn không có cùng một chỗ, ngược lại là nhìn thấy đối phương xui xẻo trong lòng người khác liền sảng khoái, bọn họ loại tình huống không dựa theo lẽ thường này cũng khó khác không ai hoài nghi qua hai người chính là song sinh.
Nhìn ra Hồng Minh đã có chút kiềm chế không được tính tình, hắn mới nói, “Nói thật Hoàng thượng tại sao đột nhiên nhớ ra điều này, vi thần còn thật không rõ lắm. Thái tử hẳn là cũng biết, gần đây Hoàng thượng chưa từng gọi thần đến cung Càn Thanh chứ. Bất quá vi thần cũng đưa ra một ít suy đoán, việc này chỉ sợ cùng Nhị hoàng tử đi Hồ Quảng có liên quan?”
“Ngươi xác định? Ngươi làm sao biết việc này lại có quan hệ với Hồng Tích?” Hồng Minh truy hỏi nói.
Ninh Vân Tấn cười cười nói, “Thiên cơ bất khả lậu, vi thần cũng có chỗ phát tin ra! Nghe nói là cùng một số vấn đề của Hồ Quảng có liên quan, cho nên Hoàng thượng chẳng những phái Nhị hoàng tử đi làm khâm sai, càng yêu cầu Hộ bộ cùng Công bộ kiểm toán, chỉ sợ là muốn hai khoản song quản tề hạ (cùng tiến hành)!”
Tim Hồng Minh mãnh liệt đập một cái, hắn đem tay trong tay áo nắm chặt, lòng bàn tay cư nhiên không tự giác ra mồ hôi. Hắn co rút khóe miệng, tự giễu nói, “Đúng, cho dù phụ hoàng không nói cho nươi, ngươi cũng còn có Ninh đại nhân. Việc này cũng khôn phải cơ mật gì, với thân cận của phụ tử các ngươi không có gì giấu nhau, biết chuyện này cũng không tính là gì.”
Thấy hắn bộ dáng hứng thú rã rời, Ninh Vân Tấn nhịn không được nhướn mày, đột nhiên hiểu được đứa trẻ này tại sao lưu lạc đến mức muốn tìm mình hỏi thăm tin tức.
Hiện giờ Tả Sư Hoành qua đời, Tả Sư Bình Lâm phải có đại tang, có khă năng biết trước tin tức trung tâm lại là người hắn có thể tin nhất thoáng qua không được hai người, đây quả thật như là đi nghe ngóng, xác thật xấu hổ.
Thấy Ninh Vân Tấn đang nhìn mình, trong mắt cư nhiên phảng phất có một ít thương tiếc, Hồng Minh lại cảm thấy nén giận trong lòng. Cuối cùng tính tình hắn hiện tại so với còn bé thu liễm hơn nhiều, càng biết mình không thể cùng Ninh Vân Tấn nháo ầm ĩ, hắn đành phải nói sang chuyện khác nói, “Ngươi nói phụ hoàng gần đây không tìm ngươi, chẳng lẽ quan hệ của ngươi cùng phụ hoàng xảy ra vấn đề gì?”
“Chuyện này không nhọc Thái tử điện hạ ngài hao tâm tổn trí!” Ninh Vân Tấn kéo ra một tia tươi cười, đem lời không khách khí mà ném lại, bất quá trong lòng cũng đang kinh ngạc, mấy ngày trước Thanh Minh sau khi về cung Văn Chân cho dù bận đi nữa cũng sẽ tới chỗ mình chuyển một vòng, nhưng sau đó số lần tới lại càng ngày càng ít, tính qua ngoại trừ công vụ thường ngày, hẳn là có năm sáu ngày không có vào tối đến gặp qua hắn!
Ninh Vân Tấn cũng không phải nữ tử, lại càng không phải những phi tử trong cung phải đợi Văn Chân đến sủng hạnh, càng không có suy nghĩ lãng mạn một ngày không thấy như cách tam thu gì đó. Văn Chân không lại đây hắn sinh hoạt cũng là như cũ, nếu không phải Thái tử nhắc tới, hắn còn thật không kịp phản ứng cỗ quái dị của Văn Chân!
Hồng Minh thấy biểu tình ngây ngô của hắn, có chút thương hại mà liếc hắn một cái, do dự một chút, quyết định vẫn là bán cho Ninh Vân Tấn. Ngón tay hắn ở trên mặt bàn gõ gõ, ý đồ khiến cho Ninh Vân Tấn chú ý.
“Có một tin tức, Cô cũng không biết có nên cùng ngươi nói hay không, chung quy cảm thấy do Cô nói ra tựa hồ không ổn, có lẽ cần phải chờ Ninh đại nhân hoặc là phụ hoàng tự mình nói cho ngươi biết?!”
Ninh Vân Tấn trong lòng vừa động, vội vàng hỏi, “Thái tử mời nói.”
“Hiện giờ trong kinh không biết từ chỗ nào đồn, nói ngươi có khả năng là Đại hoàng tử đã chết.” Hồng Minh khinh thường mà nói, “Đại hoàng tử cùng Cô chính là song tử, ngươi nói hai người chúng ta chỗ nào giống nhau? Bất quá phụ hoàng chỉ sợ là vì tin này đau đầu!”
Mẹ nó! Nếu không phải định lực tốt, Ninh Vân Tấn thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy lên. Không quản lời đồn truyền bá là xuất từ mục đích gì, vì có thể tiêu trừ ảnh hưởng, Văn Chân khẳng định sẽ phải làm một việc.
“Đa tạ Thái tử điện hạ báo cho vi thần tin này.” Hắn vội vàng đứng dậy, “Nếu không còn việc gì, vi thần liền cáo lui trước.”
Thấy hắn bộ dáng lo lắng, trong lòng Hồng Minh thoải mái hơn, phất phất tay, “Ngươi đã có việc gấp trước đi đi! Cô đề nghị ngươi tốt nhất là tìm Ninh đại nhân hảo hảo nói chuyện.”
Ra Dục Khánh cung, Ninh Vân Tấn do dự một chút, việc này cũng không biết truyền lưu đã bao lâu, hắn thật sự lo lắng có biến, liền chuẩn bị trực tiếp đến nha môn Bộ binh tìm phụ thân.
Hắn mới xuất cung liền nhìn thấy chỗ xe ngựa, Phúc Mãn đang sốt ruột đứng ở trước xe ngựa mình đi tới đi lui, trên ót cư nhiên ra một đầu mồ hôi.
Sau khi thấy Ninh Vân Tấn, hắn vội vàng tiến lên đột nhiên kéo giữ một phen, “Nhị thiếu gia, lão gia nói, để ngài vừa ra cung trở về phủ một chuyến, lão gia có việc gấp tìm ngươi! Lão gia vừa mới bị Hoàng thượng tuyên đi Càn Thanh cung, hắn nói cho ngươi chờ lâu một lát!”
Hành động này của hắn thật sự xem như vượt quá! Nhưng Ninh Vân Tấn lại nhận thấy sau khi Phúc Mãn buông tay, lòng bàn tay mình nhiều ra một thứ.
Ninh Vân Tấn không động thanh sắc mà gật đầu, vừa mới chuẩn bị lên xe, thì nhìn thấy một thị vệ hướng bên này chạy nhanh tới, miệng còn hô, “Ninh đại nhân, xin dừng bước!”
Nhìn tư thế này chính là hướng mình tới, Ninh Vân Tấn đành phải lại xuống xe.
Thị vệ kia thở hồng hộc mà nói, “Ninh đại nhân, Hoàng thượng tuyên ngài đi diện thánh.” Hắn thở mạnh nói, “May mắn ở đây lưu ngài lại, nếu không phải đồng nghiệp Dục Khánh cung chỉ điểm, còn phải gây sức ép một phen, Hoàng thượng chính là nói, phải nhanh một chút.”
“Vị đại nhân vất vả.” Ninh Vân Tấn đối với hắn cười cười, giải thích, “Ngài xem, ta vừa mới ở chỗ Thái tử điện hạ uống một bụng nước, nếu không chờ ta thay y phục một chút, rồi đi?”
Ai cũng biết sau khi diện thánh ai có ba gấp gì đó thì không tiện giải quyết, thị vệ hiểu mà nói, “Được, vậy cần phải nhanh lên.”
Dựa vào nước tiểu trốn tránh, Ninh Vân Tấn đem đồ Phúc Mãn nhét ở trong lòng bàn tay mình lấy ra, bên trong là một mảnh giấy dầu bọc lấy một viên thuốc màu đỏ, mặt trên còn dùng móng tay viết chữ nhỏ —— trước khi diện thánh, ăn.
Ninh Vân Tấn đem viên thuốc kia đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, cảm giác bên trong dường như có chút mùi máu tươi. Tuy rằng không biết đây là thứ gì, nhưng chữ viết này cũng là phụ thân, ôm tín nhiệm với Ninh Kính Hiền, hắn há mồm đem viên kia nuốt xuống, lại đem giấy vò thành bột, rắc vào trong thùng, hủy thi diệt tích đến không có khả năng phục hồi như cũ!
Một đường không nói gì đi theo thị vệ kia đến cung Càn Thanh, Ninh Vân Tấn phát hiện nơi này cư nhiên không có những thần tử bình thường, điều này chứng minh Văn Chân không chọn bài tử của bất luận kẻ nào, rõ ràng là thanh lọc trận thế.
Vào trong điện, bên trong đã có người ở. Ngoại trừ Văn Chân ngồi ở trên đầu, dưới hắn còn ngồi một tiểu lão đầu đang nhắm mắt dưỡng thần, mà phụ thân thì quỳ gối trong điện, nhìn đoán không ra thần sắc.
Tiểu lão đầu kia là Âu Hầu Hòa Ninh, xem như là họ hàng xa của lão sư Âu Hầu, Ninh Vân Tấn cùng hắn cũng có duyên vài lần, biết hắn hiện giờ là người coi miếu của tông miếu, quản lý toàn bộ huyết mạch giả. Thân là tông bá chức vị thanh quý nhất, hắn ở trong tộc cũng là một người có uy tín.
Ninh Vân Tấn đón tầm mắt sâu tối của Văn Chân, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong điện, rõ ràng lưu loát mà quỳ gối bên người Ninh Kính Hiền, cho Văn Chân hành lễ.
Văn Chân liếc nhìn hắn, nhưng cũng không hô bình thân, ngược lại đem tầm mắt đặt ở trên người Ninh Kính Hiền, “Dịch Thành, vừa rồi ngươi chỉ trời phát thệ Thanh Dương là Nhị công tử Ninh gia, hiện giờ có đại tông bá làm chứng, Thanh Dương cũng ở nơi này, vậy lấy máu nhận thân đi!”
Lời của hắn vừa rơi ra, Lý Đức Minh dùng khay nâng một cái bát gốm xanh đi đến giữa điện, chất lỏng trong suốt bên trong dưới ánh mặt trời lóe lân quang.
Ninh Vân Tấn lơ ngơ, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn phía Văn Chân, không lầm chứ, cư nhiên lấy máu nhận thân, mình vẫn cái gì cũng chưa làm chuẩn bị đâu!