“Nghe thử coi, nghe thử coi, người phụ nữ này cũng thâm ghê ha, lời ngoài ý trong đều là hố hết, chậc chậc, cũng chỉ có lão Tần ngốc nghếch mới tin.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi…”
“Mi cho là ta công cốc ở thế giới cung đấu sao? Cô gái này mà tới thế giới đó là hết bài, nghe thử cái nghệ thuật nói chuyện kia kìa, chỉ dăm ba câu đã ảnh hưởng được Tần Cửu Chiêu, nếu không phải ý chí của Tần Cửu Chiêu đủ kiên định thì không chừng đã có chuyện rồi cũng nên?”
…
Khúc Tòng Dung thấy vậy nói mấy câu với đồng môn phía sau, bước tới dịu dàng nói: “Có thể nói chuyện riêng một chút không?” Thấy Tần Cửu Chiêu còn không chịu hé răng, trên mặt bày ra vẻ bất đắc dĩ, nhẹ giọng khẽ gọi, “Tần đại ca.”
Tần Cửu Chiêu lạnh lùng đáp: “Cô nương có gì cứ nói thẳng, ở đây cũng không có người ngoài.”
Khúc Tòng Dung coi như được dạy dỗ tốt, hay nói đúng hơn là đủ thâm, tuy vẻ mặt dịu dàng như ánh mắt nhìn Tần Cửu Chiêu tựa như chị gái đang nhìn đứa em trai giận dỗi, so ra thì có vẻ như Tần Cửu Chiêu hơi quá đáng: “Ta biết huynh sẽ không tin nhưng vẫn muốn nói với huynh, có thể gặp lại huynh khiến ta rất vui vẻ.”
“Chuyện của nhà họ Tần ta cũng có nghe, còn giúp huynh chặn lại tra xét, ắt hẳn mấy năm nay huynh gặp được cơ duyên nhưng mà chiến trường Tiên Ma này còn nằm ngoài sự tưởng tượng của huynh, huynh vẫn nên rút lui sớm dẫn theo một nhà Tần bá tìm chốn yên vui bình đạm sống qua ngày thì hơn.”
Tần Cửu Chiêu che giấu tu vi, lúc này trong mắt Khúc Tòng Dung hắn cùng lắm chỉ mới là chí sĩ, còn lâu mới bằng nàng, trong lòng hắn thầm cười khẩy, vì bản thân của trước kia mà cũng vì mình trong trí nhớ, thái độ và lời nói như vậy mà hắn trong trí nhớ lại còn buồn bã không cam lòng, quả thật buồn cười.
Hắn lắc đầu đối diện với Khúc Tòng Dung, ánh mắt sáng tỏ chỉ có hờ hững, không chút nể nang chọc thủng ý đồ của nàng: “Ta đâm vào chỗ chết cũng không liên quan gì tới ngươi, nhưng mà ngươi muốn lung lay đạo tâm của ta thì cứ nói thẳng, việc gì phải cố làm ra vẻ, nếu ngươi nói thẳng ta còn coi trọng mà nhìn ngươi một cái, tính toán mưu mẹo như vậy xem ra cái gọi là mười phái đứng đầu cũng chỉ đến thế, lòng dạ thế kia còn nói gì tới đại đạo!”
Cuối cùng sắc mặt Khúc Tòng Dung cũng có thay đổi, cáu giận trong mắt thoáng vụt qua, lòng bùng lửa giận lại không thể không cố đè nén xuống, chỉ là nụ cười kia nhìn sao cũng thấy gượng gạo: “Ta chỉ tốt bụng khuyên huynh thôi, huynh không nghe cớ gì lại nghĩ ta như vậy, nếu ta như lời huynh nói thì trước kia cần gì phải thả huynh đi, ta biết trong lòng huynh còn oán hận, được rồi, cứ coi như ta phí lòng, tùy huynh vậy.”
Nói xong xoay người rời đi ngay.
Đỗ Cửu vuốt cằm hài lòng, lần trước Đại Tần còn buồn bã một lúc, bây giờ kiên quyết hơn rất nhiều.
Khúc Tòng Dung rõ ràng là muốn dao động đạo tâm Tần Cửu Chiêu khiến hắn thấy khó mà lui, tu tiên vốn chính là chuyện đi ngược với ý trời, một khi sinh ra ý định lùi bước hậu quả sẽ khôn lường. Bây giờ Tiểu Tần rất mạnh mẽ không giống Đại Tần chỉ trầm mặc im lặng, không những biết phản bác lại mà còn nhiễu loạn luôn đạo tâm của Khúc Tòng Dung, để lại một hạt giống trong lòng nàng chỉ chờ ngày nảy mầm.
Làm tốt thì phải được thưởng, Đỗ Cửu ngoắc ngoắc tay với Tần Cửu Chiêu, cũng mặc kệ Khúc Tòng Dung có đi khỏi chưa, người khác có nhìn thấy hay không mà kéo hắn xuống cho một cái hôn ngay.
Nghe tiếng hít hà xung quanh, Đỗ Cửu thoáng mừng.
Mới đầu Tần Cửu Chiêu kinh ngạc sau đó ghì chặt gáy y lại không cho lùi về, được đà làm nụ hôn này sâu thêm.
Vì vậy hai người vừa mới tiến vào không lâu đã nổi tiếng, ai cũng biết có một đôi đạo lữ nam nam hôn nhau giữa đường, còn có người kể thêm chuyện Khúc Tòng Dung lúc trước viết ra một câu chuyện yêu hận tình thù.
Đỗ Cửu nghe thấy cười phì, tu sĩ cũng nhiều chuyện ra phết!
Nửa tháng thoắt cái trôi qua, tu sĩ tập trung lại càng ngày càng nhiều, người hạ quyết tâm báo danh cũng ngày một tăng thêm, còn chưa nói tới đồ giành được trong chiến trường mà chỉ cần còn sống trở ra chẳng những nổi tiếng còn có được khen thưởng phong phú, cùng với một hứa hẹn không vi phạm đạo nghĩa của mười phái chính đạo.
Đối với tán tu và tu sĩ từ phái nhỏ mà nói thì đây là một cơ hội có thể vào được mười phái lớn, mà đối với đệ tử mười phái thì cũng có mong muốn của riêng mình, cho nên dù có nguy hiểm, rất có khả năng một đi không trở lại nhưng vẫn có vô số tu sĩ tre già măng mọc tiếp bước.
Vì người báo danh mỗi lần quá nhiều mà trước khi chiến trường Tiên Ma mở ra chính đạo và ma đạo sẽ hỗn chiến một trận trước, sân đấu đặt ở hạ nguồn sông Thanh Diễm, núi Thanh Diễm, qua bảy ngày người còn sống sót mới có tư cách tiến vào chiến trường. Đương nhiên vẫn không thể làm hại đồng minh, mỗi người đi vào đều sẽ mang theo thẻ bài, thẻ này sẽ ghi lại số người giết chết, mà một khi đánh chết đồng minh cũng sẽ có phản ứng.
Đỗ Cửu xoa tay hầm hè, cảnh mà y thích nhất tới rồi, lần trước y và Tần Cửu Chiêu dựa vào tu vi nửa bước chân nhân đã có thể tạo ra danh tiếng vang trời, lần này tu vi của y đã cao hơn một bậc, có thể nói người vào núi không mấy ai có thể đối đầu với y, kiểu gì cũng phải giành lấy hạng nhất về tay.
“Đi thôi.” Y và Tần Cửu Chiêu cùng Đàm Song tùy tiện hòa vào dòng tán tu tiến vào núi Thanh Diễm.
Đáng tiếc đệ tử của mười phái chính đạo đều được vào thẳng, nếu không y thật sự muốn chém Khúc Tòng Dung một đao.
Bảy ngày bảy đêm, Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu giết đỏ cả mắt, vô số tu sĩ ma đạo chết dưới kiếm của cả hai, Đỗ Cửu giết đã cả tay mà Tần Cửu Chiêu cũng rất thích thú, hai người còn lấy được danh hiệu Hắc Bạch Song Sát, về phần Đàm Song vì được Đỗ Cửu bảo vệ nên chỉ được xem như thị nữ.
Tuy tu vi Đỗ Cửu cao nhưng những tu sĩ kia lại sợ Tần Cửu Chiêu hơn, dù gì thì tính tình Đỗ Cửu ôn hòa, bộ dạng thật dễ bắt chuyện, đặc biệt là với đồng minh chính đạo thi thoảng còn sẽ ra tay giúp đỡ, mà Tần Cửu Chiêu lại không hề, lạnh băng khiến người ta sợ hãi, ra tay tàn nhẫn, đối với đồng minh cùng vẫn hờ hững, chỉ khi đối mặt với Đỗ Cửu mới dịu xuống thôi.
“Ông chú ta là trưởng lão Ma Thần giáo, các ngươi không thể giết ta!” Nam tử khoác y phục tím quý giá đẹp đẽ hoảng sợ thất thố ngã xuống đất.
“Ma Thần giáo à?” Thiếu niên tuấn mỹ áo trắng vuốt cằm, dường như do dự.
“Đúng đúng đúng, chỉ cần các ngươi thả ta đi ta bảo đảm sẽ không nói với ai!” Ánh mắt nam tử sáng lên, chộp lấy góc áo thiếu niên tựa như níu lấy sợi rơm cứu mạng.
Nhưng giây kế tiếp đã thấy ánh chớp chợt lóe, người kia hét lên thảm thiết, cái tay chộp lấy vạt áo bị chém rơi xuống đất.
Chính là thanh niên áo đen bên cạnh làm, khuôn mặt lạnh băng chứa đầy chán ghét: “Ai cho ngươi chạm vào y!” Nói rồi vung kiếm lên, người nọ hét thảm một tiếng rồi im bặt, đầu mình chia lìa.
Thiếu niên áo trắng Đỗ Cửu cạn lời: “Ta còn có chuyện muốn hỏi gã…”
Thanh niên áo đen đương nhiên là Tần Cửu Chiêu, hắn khẽ bắn ra một cầu lửa thiêu rụi xác chết chỉ chừa lại vòng tay trữ vật đưa tới trước mặt Đỗ Cửu: “Ai bảo tên đó chạm vào ngươi còn muốn kéo thêm cái nữa.”
Người ta chỉ túm lấy vạt áo y, cơ bản không có chạm vào y hiểu không!
Đỗ Cửu phát điên, chỉ có hai người với nhau còn được, mà vừa ra ngoài y coi như ngộ được Tần Cửu Chiêu cố chấp tới đâu, đừng nói là túm áo mà chỉ cần có người cười với y thôi là hắn cũng xụ mặt tới nửa ngày, y quả thật chưa bao giờ mong chờ Đại Tần trở về nhanh như bây giờ.
Tần Cửu Chiêu chỉ dùng đôi mắt đen bình tĩnh nhìn y, không ừ hử thêm tiếng nào nhằm biểu đạt sự kiên định trong lặng thinh.
Đỗ Cửu mệt lòng, đành phải nhận lấy vòng tay: Được rồi, ta sợ ngươi rồi.”
Nhưng mà cũng không kịp tìm thêm một người của ma môn để hỏi nữa rồi vì thời gian bảy ngày đã hết, cấm chế núi Thanh Diễm mở ra, tất cả tu sĩ bên trong đều tự động được truyền tống ra ngoài.
Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu vừa xuất hiện cho dù là tu sĩ chính đạo hay ma đạo đều đồng loạt tránh ra, đặc biệt là tu sĩ ma đạo, một đám trốn nhanh như bay.
Khiến người đợi bên ngoài đều quay mặt nhìn nhau.
Vì vậy hai người lại nổi tiếng thêm lần nữa, lần trước là diễm danh, lần này là hung danh.
Đỗ Cửu cũng không thèm giấu tu vi, cho nên lúc này bỗng chốc được thế lực khắp nơi mượn sức, thậm chí ngay cả Khúc Tòng Dung dưới sức ép của môn phái cũng tìm tới cửa một lần.
“Trước kia là do ta có chút hiểu lầm, thật lòng xin lỗi huynh.” Nàng dịu dàng nói, hoàn toàn không có chút oán hận nào, dường như trước đó chưa xích mích gì đưa một chiếc nhẫn trữ vật ra, “Đây xem như quà nhận lỗi của ta, mong ngài chớ nên trách tội.”
Đỗ Cửu không khỏi khen cho diễn xuất quá tốt của nàng, từ mặt nào đó mà nói thì Khúc Tòng Dung cũng có như một người nổi trội, y không màng tới ánh mắt lạnh lẽo của Tần Cửu Chiêu mà nhận lấy nhẫn, đồ miễn phí đưa tới cửa tội gì không lấy.
Nụ cười của Khúc Tòng Dung càng thêm chân thành: “Chiến trường Tiên Ma cực kỳ nguy hiểm, nói không chừng Tòng Dung còn phải nhờ tới hai vị, ta nên cảm tạ trước.”
“Đừng.” Đỗ Cửu cũng cười tươi như hoa, “Đừng cảm ơn, ta chưa nói sẽ giúp ngươi đâu, ngươi đã biết quan hệ giữa ta và A Chiêu rồi mà lấy đâu ra lòng tin là ta sẽ giúp ngươi thế?”
Sắc mặt Khúc Tòng Dung thoáng thay đổi.
Vẻ mặt Tần Cửu Chiêu lại thả lỏng chút, dù bận vẫn ung dung nhìn Đỗ Cửu khó dễ người khác, trong mắt thậm chí thoáng qua vui thích.
“Hơn nữa nói thật cho ngươi biết, chẳng những ta sẽ không giúp ngươi mà còn định lấy mạng ngươi.” Đỗ Cửu thẳng thắn nói trắng ra ý mình, “Ta nghĩ không chỉ một mình ta tính vậy, ngươi nói xem, Khúc cô nương?”
Khúc Tòng Dung vốn sẽ không tha cho Tần Cửu Chiêu, Tần Cửu Chiêu còn sống thời thời khắc khắc nhắc nhở với nàng rằng trước kia nàng nhìn lầm, nhắc lại lợi thế đã từng là của nàng. Theo danh tiếng của Tần Cửu Chiêu ngày càng vang xa, người có lòng chỉ cần điều tra sơ qua sẽ biết được chuyện cũ của nàng và Tần Cửu Chiêu, hình tượng trước giờ nàng tạo dựng tất nhiên sẽ bị tổn hại, nói ngay ra thì mấy ngày nay Khúc Tòng Dung hẳn là không yên ổn gì.
Với lòng dạ nàng giờ phút này ắt đã sinh ra tâm ma, cho nên nàng kiếp trước mới có thể gài bẫy khiến Tần Cửu Chiêu kẹt lại trong chiến trường Tiên Ma, chiến trường 20 mở một lần, mà trước giờ kẻ từng bị kẹt lại trong đó chưa ai có thể trở ra, nàng cho rằng Tần Cửu Chiêu đã chết nhưng hắn có hào quang nhân vật chính, chẳng những không chết mà còn lấy được cơ duyên to lớn.
Lần trước Đỗ Cửu không thể OOC nên đành phải trơ mắt nhìn Khúc Tòng Dung thành công, khiến cả y, hắn, Vân Chỉ Nhu và Ớt Cay Nhỏ đều bị nhốt trong chiến trường 20 năm, lúc này đây nói thế nào y cũng sẽ không bỏ qua cho Khúc Tòng Dung!