– …
Hoàng Phủ Quân Nhu siết chặt hai nắm tay, mặt trắng bệch, nàng đã hiểu ra cái gì, thì ra lòng vòng hết nửa ngày là đào hố chờ nàng ở đây.
Hoàng Phủ Quân Nhu nghiến răng nghiến lợi nói:
– Ngưu Hữu Đức, ngươi lừa ta!
Miêu Nghị rối rít xua tay:
– Ta ái mộ Quân Nhu như vậy thì làm sao lừa nàng được? Quân Nhu yên tâm, ta chắc chắn trả tiền lại cho nàng, lát nữa ta cũng đồng ý với bên Thiên Hành cung kêu bọn họ đưa một vạn ức Hồng Tinh đến trước, vừa lúc ta trả nợ cho nàng.
Vèo!
Hoàng Phủ Quân Nhu túm cổ áo Miêu Nghị, có thể nói là quê quá hóa giận định dùng vũ lực.
Từ ma ma, Tuyết Linh Lung hét chói tai lao lên giữ chặt nàng:
– Hoàng Phủ chưởng quầy!
– Quân Nhu!
Mặt Miêu Nghị ngây thơ vô số tội, buồn bã kêu lên:
– Quân Nhu!
– Ngưu Hữu Đức, ngươi đừng đắc ý, ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi!
Hoàng Phủ Quân Nhu đẩy Miêu Nghị ra, đứng bật dậy làm ghế ngã ngửa, khuôn mặt tức giận rời đi.
Từ ma ma chạy theo:
– Hoàng Phủ chưởng quầy!
Người bỏ đi, vẻ uất ức trên mặt Miêu Nghị biến mất ngay, hai tay hắn đập bàn cười to. Chọc tức nữ nhân này đến mức đó khiến lòng Miêu Nghị rất sung sướng.
– Ài.
Tuyết Linh Lung chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, gật đầu nói:
– Cư sĩ luôn miệng nói thích Quân Nhu mà sao chọc giận nàng như vậy?
Miêu Nghị quay đầu, cười tươi nói:
– Vì ta càng thích nàng hơn, trong mắt ta thì nàng đẹp hơn Quân Nhu nhiều, có nàng ở đây, Quân Nhu có tức giận hay không chẳng sao.
Tuyết Linh Lung liếc xéo Miêu Nghị:
– Toàn nói bậy bạ!
Tuyết Linh Lung lăn lộn chốn phố phường, nhìn ra được Miêu Nghị không thích ai trong Hoàng Phủ Quân Nhu hoặc nàng, hắn chỉ đùa giỡn họ.
Miêu Nghị vui vẻ nói:
– Không hề nói bậy, ta cầu Từ ma ma nửa ngày rốt cuộc ma ma đồng ý để nàng miễn phí một mình hát cho ta nghe.
Nhắc tới Từ ma ma thì nàng đã chạy nhanh về, tới gần nhéo tay Miêu Nghị, hung tợn nói:
– Ngưu Hữu Đức, ngươi chọc giận nàng như thế có phải là muốn tự chuốc rắc rối không?
Miêu Nghị co tay lại, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, mỉm cười nói:
– Từ ma ma yên tâm, tuy nàng tức giận nhưng vẫn sẽ phải tìm đến ta.
***
Choang!
Trong đình ở hậu viện Quần Anh hội quán, một tách trà bị đập bể dưới đất.
Các đồ vật bị đập bể, Hoàng Phủ Quân Nhu như nổi điên ném bể hết nguyên bộ đồ uống trà. Hoàng Phủ Quân Nhu thở hổn hển vịn cây cột, bộ ngực căng tròn phập phồng liên tục, nàng bị Miêu Nghị chọc tức xì khói.
Vì Hoàng Phủ Quân Nhu hiểu rằng nàng phải chấp nhận thêm một vạn ức Hồng Tinh, nàng phải ngậm bồ hòn.
Lúc trước nhiều cửa hàng liên hợp lại đối phó Chính Khí tiệm tạp hóa là nàng ở sau lưng xui khiến xâu chuỗi, vì nàng nhìn trúng tương lai của tiệm tạp hóa, muốn nhúng chàm ích lợi trong đó.
Vào phút then chốt Hoàng Phủ Quân Nhu âm thầm đề nghị Đức Minh giúp Chính Khí tiệm tạp hóa vượt ải khó khăn, kéo gần quan hệ với gã. Sau đó Hoàng Phủ Quân Nhu khiến Hạ Hầu Long Thành tha cho cửa hàng khác, khiến Hạ Hầu Long Thành vì hai mươi phần trăm lợi nhuận của tiệm tạp hóa mà trở mặt với nhiều cửa hàng. Hạ Hầu Long Thành sống cũng không yên, vì bối cảnh thế lực của những cửa hàng này không hiền gì.
Vậy là một hòn đá ném hai chim, cho Chính Khí tiệm tạp hóa thấy rõ bộ mặt của các cửa hàng, để giữ khoảng cách với họ. Những cửa hàng nợ nhân tình của Hoàng Phủ Quân Nhu nên không tiện cạnh tranh, tóm lại một việc gọn cả đôi đường, cắt đứt khả năng tiệm tạp hóa hợp tác với cửa hàng khác, Quần Anh hội quán thành đối tượng hợp tác tốt nhất, hầu như không còn lựa chọn nào khác.
Hoàng Phủ Quân Nhu cho Đức Minh ý kiến ép cung cướp quyền cũng là vì khống chế gã, tiếp tục giữ vị thế Quần Anh hội quán là người hợp tác duy nhất của Chính Khí tiệm tạp hóa. Đức Minh hợp tác càng sâu với nàng, điểm yếu rơi vào tay nàng càng nhiều thì gã không có lựa chọn nào khác.