Huyền Thiên phục dụng một khỏa Vương linh đan thượng phẩm rồi liên tục chạy đi. Hai ngày sau đã đến Kiếm gia Kiếm Dương quận.
Kiếm gia được xây dựa vòa núi, chiếm diện tích 80 dặm.
Trung tâm là Kiếm Dương phong đứng sừng sững, cao chừng 7000m, giống như một thanh kiếm dựng đứng.
Đại đa số cường giả Kiếm gia đều luyện kiếm tại Kiếm Dương phong, ý chí kiếm đạo không ngừng sót lại, tích lũy khiến ngọn núi này cũng nhiễm kiếm ý.
Nếu nhìn một mắt thì sẽ khiến người cảm giác Kiếm Dương phong cũng không phải ngọn núi mà là một thanh kiếm.
Từ rất xa, Huyền Thiên đã thấy được Kiếm Dương phong, hắn nhanh chóng thuấn di tới.
Giờ phút này, toàn bộ Kiếm gia được bao phủ bởi một màn hào quang cự đại, hộ sơn đại trận mở ra, bao phủ toàn bộ phạm vi 80 dặm.
Đây là một đại trận so Hoàng Giả cải thiện qua, so với hộ sơn đại trận Thiên Long môn còn cao minh hơn một bậc.
Kiếm gia có hộ trận này, dù là toàn bộ thế lực Vương phẩm đỉnh tiêm Thiên Châu công kích cũng đủ phòng ngự.
Đối với hành trình của Huyền Thiên, cường giả Kiếm gia cũng đã phán đoán chính xác, biết rõ Huyền Thiên sẽ tiến đến Kiếm gia nên phá hủy Lâm gia, khiến võ giả Lâm gia truyền lời, muốn Huyền Thiên đến đây cứu người, cũng không trắng trợn công bố ra.
Tuyệt đại bộ phận thế lực Thiên Châu vẫn còn chưa biết chuyện này.
Không có Vương giả truyền tin tức ra, chỉ dựa vào Bán bộ vương giả phi hành thì chỉ truyền trong vẻn vẹn một quận. Mà quận khác cách xa hơn 100 vạn dặm, bọn hắn muốn truyền tin cũng phải hơn 20 ngày nên tin tức Lâm gia bị hủy diệt chỉ truyền bá trong một phạm vi nhỏ tại Thanh giang quận.
Kiếm gia có phòng bị nên Huyền THiên không có khả năng lén lút lẻn vào, chỉ có trực tiếp xông đến.
Kiếm gia đều có Vương giả một mực quạn sát tứ phía nên từ xa đã phát hiện Huyền Thiên tiến đến.
– XÍU!
Một đạo nhân ảnh từ Kiếm gia phóng lên trời, từ bên trong trận pháp khí tráo kia đã vọt ra.
Đây là một vị Vương giả trẻ tuổi nhưng khí thế thập phần cường đại, ngập trời ngập đất.
Là đệ nhất thiên tài hậu bối Kiếm gia, Kiếm Nhân Hạo!
Kiếm Nhân Hạo bế quan hai năm, đột phá Vương giả đỉnh tiêm, gần đây đã xuất quan.
Vương giả đỉnh tiêm 28 tuổi, thu hoạch của Kiếm Nhân Hạo tại Vạn Yêu Động quả thực không tệ. Chỉ chừng ấy tuổi nhưng tu vi đã như thế đủ để so sánh với ngũ đại yêu nghiệt biến thái Trung Châu.
– Giao người của Lâm gia ra đây!
Huyền Thiên thuấn di đến trước Kiếm Nhân Hạo hơn 10 dặm rồi dừng lại, hét lớn một tiếng.
– Ba ba ba ba!
Kiếm Nhân Hạo xuất chưởng, mỉm cười, nói ra:
– Thiên Thần, hai năm không gặp. Nha, ta nên gọi ngươi là Huyền Thiên rồi, ta quả nhiên không đoán sai, chỉ cần bóp nát Lâm gia là ngươi sẽ ngoan ngoãn dâng tới.
– Ta đã đến, thả người Lâm gia ra!
Huyền Thiên lạnh lùng đáp trả.
– Ngươi nhìn xem!
Kiếm Nhân Hạo chỉ một tòa lầu cao cao ở Kiếm gia xa xa.
Tòa lầu này cách nơi này ước chừng 30 dặm, trước lầu có treo 4 người, trong đó có gia chủ Lâm gia Lâm Hạo Thiên.
Bốn vị này đều là Vương giả, quần áo trên người rách bươm, hiển nhiên đã bị ngược đãi.
– Các ngươi là bọn cầm thú!
Lâm Hạo Thiên chửi ầm lên.
– BA!
Lập tức, một vị Vương giả Kiếm gia bên cạnh liên vung roi quất lên mặt Lâm Hạo Thiên.
Nhìn thấy một màn này, lửa giận trong lòng Huyền Thiên lại dấy lên hừng hực.
Kiếm Nhân Hạo khẽ cười, nói:
– Thấy rồi chứ? Đây chỉ là một nhóm người Lâm gia mà thôi. Bất quá ngươi không có tư cách cứu được bọn hắn. Trước tiên phải vượt qua khảo nghiệm của ta đã. Huyền Thiên, ngươi giết cha ta, thù giết cha này, ta đã thề không đội trời chung với ngươi. Hôm nay chúng ta sẽ kết thúc ân oán tại đây, cũng khiến người trong thiên hạ biết rõ ai mới thực sự là thiên tài hậu bối đệ nhất.
Sau khi Huyền Thiên chém chết Âm Vạn La thì thanh danh tại Thiên Châu đã dần dần lấn át Kiếm Nhân Hạo. Võ giả Thiên Châu đều muốn Huyền Thiên trở thành thiên tài hậu bối đệ nhất.
Đối với cái này thì Kiếm Nhân Hạo rất không phục.
– Kiếm Thượng Tiệm đáng chết, tiểu nhân Kiếm gia, tất cả đều đáng chết!
Huyền Thiên vừa nhấc tay lên, Hoàng cấp bảo kiếm liền xuất hiện trong tay, chỉ thẳng về phía Kiếm Nhân Hạo, quát lên:
– Hôm nay ta sẽ biến Kiếm gia máu chảy thành sông, thây chất cao thành núi!
Kiếm Nhân Hạo nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng:
– Chết đến nơi rồi còn mà khẩu xuất cuồng ngôn. Ngươi cho rằng bằng vào ngươi thì có tư cách đến Kiếm gia cứu người? Đã tiến vào Kiếm gia thì chỉ có một đường chết. Bất quá, ta muốn người trong thiên hạ biết rõ Kiếm Nhân Hạo ta đánh chết ngươi không phải dựa vào trận pháp Kiếm gia hay nội tình tổ tông mà là bằng thực lực chân chính!