Lâm Ngữ Lam cũng giống vậy, mặc một chiếc áo khoác quấn lấy toàn thân, trên đầu đội một chiếc mũ giữ ấm bằng lông. Khi bước ra khỏi sân bay cô không ngừng xoa lấy hai lòng bàn tay của mình, suy nghĩ một chút rồi liền bỏ hai tay vào trong quần áo của Trương Thác, làm ấm lòng bàn tay bằng nhiệt độ trên da bụng của anh. Dáng vẻ dễ thương đó, tư thế hệt như một người phụ nữ nhỏ bé thu hút rất nhiều ánh nhìn của người qua đường xung quanh.
Trương Thác đứng ở cửa lớn của sân bay, dùng lực hít sâu vào một hơi, đã qua một thời gian dài như vậy rồi anh mới trở vê Châu Xuyên.
Không cần biết thành phố bên ngoài kia phát triển đến mức nào, cũng chỉ có ở Châu Xuyên mới có thể cho Trương Thác một cái cảm giác thân thuộc đến như vậy.
Lâm Ngữ Lam đem chiếc chìa khóa xe ném cho Trương Thác và mở miệng nói: “Xe để ở bãi đậu xe, anh đi lấy xe đi, để xem coi anh còn nhận ra được cửa nhà mình nữa hay không”
“Cái đó thì tất nhiên là phải nhận ra được rồi” Trương Thác võ ngực nói một cách đầy chắc chắn.
Lâm Ngữ Lam Chiếc xe Mercedes-Benz GT màu đỏ của Lâm Ngữ Lam đang đậu trong bãi đậu xe, vừa nhìn thấy chiếc xe này Trương Thác liền có cảm giác thân quen từ rất lâu rồi.
Thuận tay mở cửa xe ra rồi ngồi vào trong và khởi động xe.
Khi lái xe ra khỏi bãi đậu xe, mức phí gửi xe đã lên đến gần mấy trăm nghìn khiến những người ở bãi đậu xe cảm thấy có chút bối rối.
Lâm Ngữ Lam rời khỏi Châu Xuyên cũng đã gần hai tháng rồi mà hai tháng này xe đều đậu ở sân bay vậy nên mức phí gửi xe ở sân bay quả là không phải là một con số nhỏ.
Trương Thác nhìn bộ dạng của cô gái đứng điều khiển xe liền biết ngay là Lâm Ngữ Lam cố ý để bản thân anh đến lấy xe khỏi trạm thu phí.
Chín trăm nghìn này đối với hai người cũng không tính là bao mà chỉ giống như những cặp tình nhân đang trêu đùa nhau mà thôi.
Trả phí đỗ xe xong, Trương Thác nóng lòng đạp ga phóng xe thật nhanh về ngôi nhà mà anh đã lâu không về.
Trên đường vào thành phố, Trương Thác vô tình nhìn thấy lại địa điểm cũ của viện phúc lợi, điều này khiến vẻ mặt của Trương Thác đơ ra một lúc nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường.
Trương Thác lắc lắc đầu, sự việc đã trôi qua lâu như vậy rồi, anh cũng đã sớm không còn trách chuyện Lâm Ngữ Lam đã phá bỏ viện phúc lợi và đình nghỉ mát nữa rồi.
“Chồng ơi, anh sao vậy?” Lâm Ngữ Lam lập tức hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt của Trương Thác có chút khác lạ.