Dương Khai mí mắt co rụt nhìn chăm chú không chớp mắt.
Hắn thấy rõ điều hắn không tính được là Hám Thiên Trụ kia bị Thạch Khổi chụp trong tay dễ dàng, cây gậy dài một thước dường như không có sức nặng, còn Thạch Khổi như có món đồ chơi mới, mắt tràn đầy ý cười miệng ngoác ra, hai tay đặt ở vị trí giữa cây Hám Thiên Trụ vung lên, làm nó xuất ra một bóng côn.
Huýt huýt…
Tiếng rít gió truyền ra, linh khí trong Thạch thất trong nháy mắt hỗn loạn, ở vị trí Thạch Khổi, chớp mắt xuất hiện một lốc xoáy, ngay sau đó cấm chế bốn phương tám hướng lóe lên từng đạo ánh sáng, dường như đang cản trở những công kích vô hình.
Mà cũng lúc đó Dương Khai cảm nhận được từng đao gió vô tình cắt xé thân thể mình truyền ra những tiếng vang “xùy xùy”.
Điều này…
Dương Khai trợn mắt há mồm nhìn.
Lúc đó ở trong Đế Uyển, lúc khôi lỗi huy vũ cây côn cũng không trôi chảy như Thạch Khổi, trong thân thể nhỏ bé của Thạch Khổi không ngờ chứa lực lượng khổng lồ như vậy. Thực làm cho người ta cảm thấy khó tin.
Dương Khai bất ngờ phát hiện Thạch Khổi dường như không đơn giản như mình tưởng tượng, chỉ có thể rèn luyện vật liệu cho luyện khí sư, dường như nó còn có tiềm năng lớn hơn có thể khai quật.
Lần trước ở trong Thi huyệt, Thạch Khổi đột nhiên lớn hơn rất nhiều, một ngụm nuốt vào Thái Dương Chân Tinh giữ ở trong người rất lâu. Nếu như không có nó lúc đó Dương Khai không có cách nào mang Thái Dương Chân Tinh đi được.
Tên tiểu tử này thật là làm cho người ta kinh ngạc.
– Được rồi được rồi. Dương Viêm khóe mắt tươi cười hướng về phía Thạch Khổi phất phất tay. – Đi ra ngoài chơi đi, ngươi cứ tiếp tục như vậy thì cấm chế chỗ này bị phá hủy hết, đến lúc đó ta lại phải sửa lại phiền toái lắm.
Thạch Khổi nhận lệnh liền dừng lại động tác trên tay, lốc xoáy trước đó cũng không thấy nữa. Ngay sau đó nó mở miệng nuốt Hám Trụ Thiên kia vào bụng, thân hình thoắt cái đã biến mất không thấy. . ngôn tình hoàn
Đợi Dương Khai cảm nhận được nó thì nó đã xuất hiện ở bên ngoài cách đó mười mấy dặm.
Đã nhận ra tiềm lực của Thạch Khổi, trong lòng Dương Khai vô cùng phấn chấn, nguyên nhân không gì khác, trong không gian Hắc Thư của hắn còn một phôi thai Thạch Khổi, đáng tiếc vẫn chưa tìm thấy Huyết Tinh Thạch nếu không đã có thể cho nó xuất thế.
Những năm qua, phôi thai Thạch Khổi vẫn duy trì sự sống, không hề có dấu hiệu chết đi.
– Đây là khiên của huynh, lần sau dùng cẩn thận một chút, dù ta có thể chữa trị một hai lần nhưng mỗi lần đều hư hại như vậy chỉ e rằng chẳng mấy lần sẽ không chữa được nữa đâu.
Dương Viêm cũng không phải quan tâm cái khiên, chỉ là một cái khiên Hư cấp thượng phẩm còn bị hỏng nặng như vậy có thể tưởng tượng được khi ấy Dương Khai đã gặp nguy hiểm tới mức nào. Nàng chính là lo lắng cho Dương Khai.
Dương Khai trong lòng biết điều đó, cũng không nói ra mà chỉ gật đầu thừa nhận. Hắn nhận lấy cái khiên, lặng lẽ cảm thụ một phen, phát hiện cái khiên đã như trước kia không chút tỳ vết, hắn mừng rỡ thu lại.
– Cho ta xem trận bài của huynh! Dương Viêm lại đưa bàn tay ngọc hướng về phía Dương Khai.
Dương Khai không chần chừ lấy trận bài ra đưa cho nàng.
Dương Viêm chăm chú nhìn trận bài kia, lật qua lật lại dò xét một hồi lại thuận tay đưa cho Dương Khai. – Trận bài của Phân Quang Vân Hải Trận, uy lực không nhỏ, nói cho huynh biết biến hóa của trận này huynh hãy tự tìm hiểu đi, như vậy sau này khi đối địch nó mới có thể phát huy uy lực mạnh hơn.
Dương Khai trong lòng hơi động, Dương Viêm không hổ là chuyên gia trận pháp, chỉ vừa nhìn một chút đã biết đây là trận bài của Phân Quang Vân Hải Trận. Nếu là những trận pháp sư khác tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy.
Mặc dù khẩu khí của nàng có lớn bằng trời chăng nữa Dương Khai cũng không có chút hoài nghi.
Nói vừa dứt lời Dương Viêm đưa ra một ngón tay, đầu ngón tay có một quầng sáng trắng quanh quẩn điểm tới trán Dương Khai.
Dương Khai không nhúc nhích mà để mặc nàng làm. Một lát sau thân thể hắn chấn động, một dòng tin tức tràn vào trong óc. Hơi dò xét, hắn phát hiện quả nhiên là đủ loại miêu tả tinh diệu về Phân Quang Vân Hải Trận. Lúc này hắn vui mừng quá đỗi, vốn dĩ định hỏi Dương Viêm về trận pháp này nhưng không nghĩ tới nàng lại chủ động cho hắn biết, thực ra cũng đỡ mất công hắn.
Thế nhưng sau khi thi triển thủ đoạn kia sắc mặt Dương Viêm có chút tái nhợt, thoạt nhìn bộ dạng như đã tiêu hao rất lớn.
– Được rồi, tự mình tìm hiểu đi, bây giờ ở bên ngoài rối loạn lắm. Võ giả lui tới đếm không xuể, không thiếu mặt cường giả. Long Huyệt Sơn của chúng ta cũng phong bế theo ý huynh, tranh thủ tận dụng thời gian này làm chuyện của mình. Đúng rồi, mấy ngày nữa ta đem ít đồ qua để huynh giúp ta luyện chế.
– Biết rồi.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu. Thấy nàng xoay người muốn rời đi hắn trầm ngâm một tiếng liền gọi – Dương Viêm.
– Sao?
– Cô nương không có chuyện gì muốn nói cho ta biết sao? Dương Khai nhìn nàng nửa như muốn cười.
– Bây giờ không có, khi nào tới lúc sẽ nói cho huynh biết. Dương Viêm trừng mắt nhìn hắn có vẻ không vui cũng không giận mà chỉ quay người mở ra cấm chế rời đi.
Nhìn hướng nàng biến mất Dương Khai mỉm cười, không quản Dương Viêm đã xảy ra biến hóa như thế nào nhưng khẳng định nàng không có ác ý đối với mình, mà vẫn như trước kia coi mình là bằng hữu. Đây cũng là điều Dương Khai hy vọng thấy được. Còn về những bí mật của nàng Dương Khai cũng không phải không thể tìm hiểu được.
Lắc lắc đầu Dương Khai cũng không làm điều hắn muốn, bắt đầu tham ngộ đủ loại thần kỳ của Phân Quang Vân Hải Trận.
Không tới hai canh giờ hắn đã nắm giữ được biến hóa của trận pháp này, còn lại chỉ là tùy cơ ứng biến khi chiến đấu. Cũng vào lúc này hắn mới nảy sinh chút lo sợ.
Phân Quang Vân Hải Trận này là một trong những kỳ trận thượng cổ, chỉ là bố trí đã vô cùng khó khăn, cần luyện hóa những đám mây trên trời, thủ đoạn này nghe đã rợn người. Là thượng cổ kỳ trận dĩ nhiên nó không chỉ có chút uy lực như Dương Khai nhìn thấy.
Chẳng qua là lúc đó ở trong Đế Uyển, trận này không có người chủ trì nên chỉ có thể phát huy ra một chút tác dụng mà thôi. Lúc này bị đám người Dương Khai liên thủ phá đi mới để hắn được lợi.
Tuy rằng với thực lực cùng cấp bậc của trận pháp, Dương Khai không có cách nào phát huy toàn bộ uy năng của trận pháp này, nhưng chỉ phát huy ra ba bốn phần như vậy là đủ rồi. Có trận pháp này tương trợ, thực lực bản thân tăng mạnh. Chỉ cần không phải cường giả như Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ, Dương Khai tự thấy bản thân mình ứng phó cũng không có vấn đề gì. Dĩ nhiên muốn giết địch thì còn phải xem thủ đoạn cũng như thực lực của địch thủ thế nào.
Trong tình huống bình thường, cường giả Phản Hư Cảnh lưỡng tầng cảnh rơi vào đó cũng chết chắc không thể nghi ngờ.