Lưu Vũ bảo Tô Nghiên Nghiên ở trong phòng đừng ra ngoài. Nhưng Tô Nghiên Nghiên làm sao có thể bỏ lỡ trò hay như vậy.
Cô ta muốn nhìn thấy Tô Khiết bị bắt đi như thế nào, sau đó cô ta còn muốn nhìn Tô Khiết…
Nhưng tại sao Tô Khiết lại đi ra một mình?
Hơn nữa còn đi ra nghênh ngang như vậy? Không có chuyện gì hết sao?
Còn hai người trong phòng của Tô Khiết đâu?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ bị Tô Khiết nhìn thấu kế hoạch của họ rồi? Tô Khiết muốn chạy trốn?
Không được, cô ta tuyệt đối không thể để cho Tô Khiết chạy trốn.
Nhìn thấy Tô Khiết chuẩn bị rời đi, Tô Nghiên Nghiên chạy nhanh tới, cô ta muốn ngăn Tô Khiết lại, nhưng lại sợ hành động của mình quá rõ ràng, Tô Khiết sẽ nghi ngờ.
“Chị, muộn như vậy rồi, chị muốn đi đâu vậy?” Tô Nghiên Nghiên giả vờ đi ngang qua chào Tô Khiết.
Tô Khiết cũng không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng ra ngoài.
Tô Nghiên Nghiên cũng quá giả tạo rồi, ai có mắt đều nhìn ra được.
“Chị, đúng lúc em cũng muốn ra ngoài, chúng ta ở cùng đi?” Nếu là bình thường, Tô Nghiên Nghiên nhất định sẽ rất tức giận, nhưng lúc này, cô ta cố nặn ra một nụ cười, tiếp tục đến gần Tô Khiết.
Kỳ thực Tô Nghiên Nghiên cũng quá gấp gáp rồi, chuyện này là do Lưu Vũ sắp xếp, nếu như Tô Nghiên Nghiên thông minh thì không nên xen vào.
Nhưng mà, Tô Nghiên Nghiên muốn nhìn thấy Tô Khiết xui xẻo, hơn nữa, cô ta muốn tận mắt nhìn thấy…
Tô Nghiên Nghiên biết bên ngoài có người đang đợi, nhưng Tô Nghiên Nghiên sợ Tô Khiết không đi qua đường đó, cô ta sợ Tô Khiết sẽ chạy mất.
Đương nhiên, Tô Nghiên Nghiên lo lắng chuyện này cũng đúng, bọn họ vốn đã sắp xếp người trong phòng của Tô Khiết, nhưng Tô Khiết không sập bẫy.