Đức Minh Đạo Trưởng cười tủm tỉm, khi đó giữa các cửa hàng cần một tổng quản, trừ gã ra còn ai nữa?
Ngọc Hư Chân Nhân tiếp tục bảo:
– Lúc bẩm báo việc này với chưởng môn thì chưởng môn nói cũng nên chuẩn bị người thừa kế chưởng môn đời tiếp theo của Chính Khí môn.
Mọi người nhìn nhau, tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Ngọc Hư Chân Nhân nói:
– Tất nhiên sẽ chọn trong số đệ tử đời thứ ba các ngươi, mười hai đệ tử Kim Liên là sự lựa chọn hàng đầu. Chưởng môn nói khiến mười hai người đề cử ra một người, phải đề cử với thái độ công bằng nghiêm túc, không được làm qua loa!
Bảo không ai muốn làm người thừa kế chưởng môn thì là xạo, khi trở thành người thừa kế của chưởng môn thì đại vị trong Chính Khí môn chỉ đứng sau đệ tử hàng chữ Linh, có thể nói là xếp địa vị thứ bốn trong môn phái.
Khi chưởng môn cũ đủ tu vi phi thăng Thiên Đình thì dự bị sẽ tiếp nhận chức chưởng môn Chính Khí môn.
Tâm tình Đức Minh Đạo Trưởng kích động, đám người này sắp được đổ đi chi nhánh bên dưới, sẽ do gã quản lý, chắc không thể nào để gã quản lý người thừa kế chưởng môn đúng không? lúc này bỗng nhắc tới chuyện đó chẳng lẽ chưởng môn muốn nâng gã lên ngôi?
Đức Minh Đạo Trưởng thỉnh thoảng liếc qua các sư huynh đệ ngơ ngác nhìn nhau.
Mười hai đệ tử Kim Liên mới thăng cấp không ai nói gì, việc này rất khó lên tiếng trước.
Miêu Nghị bưng tách trà ngồi một bên buồn cười nhìn phản ứng của đám người này, hắn xoay người đưa tách trà trống hướng Bảo Liên đứng dựa vào tường, ra hiệu cho nàng. Bảo Liên lập tức chạy lại rót đầy trà cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị bưng tách trà mới, cười nói:
– Chân nhân, việc này khó chọn ngay được, chân nhân cũng nên cho mọi người tiêu chuẩn lựa chọn đúng không?
Ngọc Hư Chân Nhân nhẹ gật đầu nói:
– Chọn người mà các ngươi cảm thấy năng lực mạnh nhất đi.
Miêu Nghị tiếp lời:
– Nếu soi chọn năng lực mạnh nhất thì Đức Minh Đạo Trưởng kinh doanh Chính Khí tiệm tạp hóa có công, mọi người cũng thấy năng lực của đạo trưởng thế nào rồi. Ta thấy mọi người đều hướng về Đức Minh Đạo Trưởng, nếu là ta thì chắc chắn sẽ đề cử Đức Minh Đạo Trưởng.
Đức Minh Đạo Trưởng cảm kích nhìn Miêu Nghị, khiêm tốn chắp tay nói:
– Cư sĩ quá khen, toàn nhờ cư sĩ đặt nền móng trước đó. Nếu không nhờ cư sĩ mở mang cục diện thì Chính Khí tiệm tạp hóa không có ngày hôm nay, Đức Minh không dám kể công.
Lời này xem như bánh ít đi, bánh quy lại.
Trong lòng Đức Minh Đạo Trưởng thậm chí hơi áy náy. Vì gã và Hoàng Phủ Quân Nhu hợp tác tính kế Miêu Nghị, gã thầm nghĩ nếu làm không được thì thôi, người ta tốt với mình như vậy nếu còn hố người ta thì trong lòng bất an.
Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ cảm kích tạm thời, khi nào đầu óc Đức Minh Đạo Trưởng tỉnh táo lại xử lý thế nào lại là chuyện khác.
Miêu Nghị cười nói:
– Đức Minh Đạo Trưởng có công lao tất nhiên thuộc về đạo trưởng, có vài thứ không nhường được, không cần phải từ chối. Đương nhiên ta chỉ nói là cái nhìn của cá nhân ta, khách khanh như ta sẽ không nhúng tay vào việc lớn truyền thừa của Chính Khí môn, nên chọn thế nào là các người tự mình ra quyết định. Nhưng cá nhân ta cảm thấy Đức Minh Đạo Trưởng rất thích hợp, mọi người thấy sao?
Đây rõ ràng là đang nói giúp cho Đức Minh, mọi người không ngốc, nghe ra ngay. Đức Minh càng nghe hiểu, lần nữa cảm kích liếc trộm Miêu Nghị.
Ngọc Hư Chân Nhân không ừ hử, không tỏ thái độ.
Bảo Liên dựa sát tường không hé môi, thỉnh thoảng liếc nhìn phản ứng căng thẳng thần kinh của phụ thân, lại nhìn Miêu Nghị bưng tách trà an nhàn ngồi, cảm thấy hắn đang xem náo nhiệt. Bảo Liên luôn chú ý đến Miêu Nghị, nàng cảm giác được thái độ của hắn đối với vài chuyện chênh lệch ít nhiều thế nào. Phản ứng của Miêu Nghị khiến Bảo Liên lờ mờ cảm thấy sự việc hơi kỳ.
Theo Bảo Liên phán đoán không nói chuyện khác, miễn là việc trong Chính Khí tiệm tạp hóa, Miêu Nghị nhúng tay vào chắc chắn có chuyện, luôn là vậy. Lòng của nữ nhân luôn tỉ mỉ nhạy cảm.
Các sư huynh đệ của Đức Minh thì nói thầm trong bụng. Bọn họ có suy đoán như Đức Minh, chưởng môn đột nhiên làm việc đó ngay lúc này khiến người ta nghi ngờ chưởng môn cố ý muốn nâng nhi tử lên ngôi. Nhưng con người chưởng môn bình thường không nên làm chuyện như vậy, mọi người không tiện nói ra.
Miêu Nghị dẫn đầu chỉ hướng, nếu chọn theo năng lực thì mọi người phải công nhận công lao và thành tích mấy năm nay của Đức Minh, cho mọi người hưởng lây được lợi. Thế là tất cả lục tục tỏ thái độ.
– Ta đề cử Đức Minh sư huynh!
– Ta cũng đề cử Đức Minh sư huynh!
– Ta đề cử Đức Minh sư đệ!
Mười một người đều tỏ ý đề cử Đức Minh, tâm tình gã kích động nhưng bề ngoài vẫn nghiêm nghị chắp tay hướng Ngọc Hư Chân Nhân:
– Ta đề cử Đức Chính đại sư huynh!