Ấn đường anh từ từ giãn ra, thoải mái mà tận hưởng.
Khúc Yên ngửi ngửi tóc anh, hương thơm dầu gội sộc vào mũi cô. Cô dùng tay bóp nhẹ mũi cao thẳng của anh nhưng anh vẫn không động đậy. Lúc sau lại thở dài buông ra.
Cô nghe được tiếng hít thở đều đều phả vào cổ mình, nằm trên người cô cũng ngủ được sao, bị anh đè có chút tức bụng mà khó thở.
Anh đương nhiên vẫn chưa ngủ, cũng biết cô đang khó chịu. Dùng tay bế cô từ nằm dưới chuyển thành gối đầu trên tay nằm cạnh anh.
May là sofa vừa đủ bề ngang, anh nghiên người ôm Khúc Yên vào lòng rồi nhắm mắt lại ngủ.
Cô cũng có chút mệt, mùi hương nam tính quen thuộc của anh làm đôi mắt cứ nặng trĩu xuống sau đó từ từ cũng ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
Vài ngày sau, ngày Khúc Yên đến sân bay đi đến “Đế Đô” nhập học, chỉ còn 5 ngày nữa cô sẽ chính thức bước vào ngôi trường mới. Cô tạm biệt cha mình sau đó tiến vào trong.
Cô đi gần tới cửa cổng lại bị Ôn Thành Uy ôm lại, ông thật sự không nở cho Khúc Yên đi xa. Anh hỏi cô:”Hay là cha chuyển qua sống cùng con nhá?”
Khúc Yên quay người lại thì hốt hoảng thấy đôi mắt ông đã đỏ hoe, cô vừa có chút buồn cười lại đau lòng. Con gái bắt đầu dỗ dành người cha mong manh của mình:”Không sao, con ổn cả mà. Cũng chỉ là sang một thành phố khác thôi. Yên Yên sẽ không bỏ cha.”
Phải khuyên can rất lâu ông mới nuối tiếc nhìn cô rời đi, lên máy bay khoang thương gia cùng với vị trí mình.
Cô đi tới số mà mình ngồi, nhìn người bên cạnh khẽ cười.
Người ấy mặc áo sơ mi đen phối cùng quần tây ôm đôi chân thon dài. Phía bên trong vẫn còn một khoảng trống. Cô khẽ nói:”Có thể cho tôi ngồi bên trong được không?”
Lúc này người đàn ông ấy không nói gì nhưng im lặng chứng tỏ là đã thoả hiệp.
Người đó chính là Thẩm Tây Thừa.
Anh cố ý đặt cùng chuyến bay với cô, ngồi ở đây cũng khoảng hơn nửa tiếng rồi.
Khúc Yên ngồi xuống, dựa lưng vào ghế trông có chút mệt mỏi. Anh không nói gì nghiên người thắt dây an toàn cho cô. Nhìn cô khẽ nói:”Có ăn uống gì chưa?”
Khúc Yên gật đầu:”Anh ăn chưa?”
Từ hôm cãi cọ ấy cả hai đều đột nhiên sửa đổi cách xưng hô dành cho đối phương, vô thức tình cảm như được thăng hoa mãnh liệt, thái độ của anh từ đó cũng trở nên hoà nhã hơn được một ít, chỉ một chút thôi. Anh đã bị sự nghiêm túc nhiều năm ăn mòn nên rất khó khắc phục được, lâu lâu vẫn sẽ giở thói bắt nạt cô.
Thẩm Tây Thừa lên tiếng:”Không đói, nhưng bay tận 1 tiếng. Có đói thì nói với anh.”
Khúc Yên gật đầu xem như đã hiểu, nhìn đến nơi khi nảy mà cha cô đứng. Cảnh vật bên dưới vô cùng nhỏ bé nên cô không rõ có phải cha mình không, nhưng cô vẫn rất vui vẻ khi cha cô đã suy nghĩ rất nhiều cho mình, đó chính là thứ tình cảm cô mơ ước bấy lâu nay.
Máy bay từ từ chuyển động, sau đó bay lên trời xanh rồi biến mất.