Nhã Tịnh hiểu, bây giờ đây chính là lựa chọn tốt nhất. Nàng nhìn qua Tư Đồ Kha Luân mỉm cười.
– Vậy chúng ta sẽ tế bái trời đất tại đây!
Nàng phất tay, Tịnh công công hiểu ý nàng vội thay mama hô.
– Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái!
Ba lạy, lần nữa đập vào mắt hắn. Giống như ngày đó, hắn ép nàng ngồi một chỗ nhìn bản thân cùng Tư Hạ thành hôn. Lúc đó, nàng cũng đau như vậy sao?
Tư Đồ Kha Luân vén khăn trùm đầu nàng lên, mũ phượng tinh xảo vẫn ở đó. Nàng kiều diễm lộng lẫy tỏa sáng thu hút ánh mắt bao kẻ.
Cầm lấy kiếm sắt, nàng nhảy từ trên cao xuống mũi kiếm chỉ về Lang Minh Triết.
– Lang Vương hạnh ngộ, lần này đao kiếm vô tình rồi!
Nói rồi nàng nhảy từ thành cao xuống, chân chạm đất nhẹ như yến oanh. Hắn cũng xuống ngựa, chĩa kiếm về phía nàng.
– Hạnh ngộ!
Dứt lời cả hai liền lao lên, kiếm lại chạm kiếm. Không như khi đấu trên võ đài, lần này nàng cảm nhận được sát ý của hắn.
– Không ngờ nàng lại tiến bộ nhanh tới vậy!
Thấy nàng đỡ kiếm nhanh gọn, chẳng sợ hãi cũng không chần chừ, ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
– Ha, quá khen!
Dứt lời, nàng nâng chân đá, Lang Minh Triết rất nhanh nhảy xa. Nhìn nàng xông tới, hắn mặc kệ bản thân khó chịu liền tiếp tục tiến lên. Chiêu thức của nàng đều là sát chiêu nhắm tim và động mạch chủ của hắn. Lang Minh Triết nhanh chóng hóa giải, kiếm một đường lướt qua mái tóc dài của nàng. Một vài sợi rơi xuống, tóc trắng tung bay theo gió. Mọi người đều liếc nhìn nhau nín thở nhìn theo trận đấu ác liệt phía dưới. Không ai nhường ai, thủ pháp tàn nhẫn.
– Ta nhất định sẽ không buông nàng…
Những đòn đánh như vũ bão xông tới, nàng nhận ra cứ lấy cứng chọi cứng không phải là cách. Nàng sử dụng tuyệt học võ đang, lấy thủ pháp nhẹ nhàng đấu với hắn. Với sự thay đổi đột ngột này, Lang Minh Triết có chút kinh ngạc.
“Phịch” một tiếng, nàng thuận theo lướt qua kiếm của hắn một cú đánh sau lưng khiến hắn mất đi thăng bằng ngã xuống.
Nàng chẳng ngại chĩa kiếm vào mặt hắn. Ánh mắt chẳng hề có chút luyến tiếc hạ tay, không nghĩ tới hắn đưa tay giữ kiếm của nàng. Máu tươi chảy dọc theo mũi kiếm rơi lên bộ giáp của hắn.
– Ta nhất định sẽ không thua!
Nàng nhếch môi.
– Mũi kiếm ta có tẩm thuốc, là thuốc tê. Tác dụng tức thời, dù người bây giờ có đứng lên lần nữa, tiếp theo vẫn sẽ là ngã xuống mà thôi!
Một khắc đó hắn đã mềm lòng, chính vì vậy nàng mới thắng. Nàng không hiểu tại sao hắn lại mềm lòng, chỉ là nếu nàng cũng mềm lòng trận chiến này sẽ không có hồi kết.
Bức tranh đẹp chỉ còn lưu lại vết mực, đen trắng cũng đã hòa vào nhau. Tình đẹp tới mấy, cũng không thể viên mãn, huống chi cuộc tình này vốn chẳng mấy hồi tốt đẹp. Hà cớ cuốn lấy nhau để thương tổn. Những gì hắn ban cho nàng, nàng nhất định sẽ trả lại hắn. Phụ thân sẽ không để tâm trận này, với sự lỗ mãng của hắn. Coi như cảm tạ trước kia hắn từng giúp đỡ cưu mang nàng. Nhưng, đó cũng là vạch rõ giới hạn.
Lang Minh Triết buông kiếm ra, nàng rời đi. Tay áo phất theo gió, hắn đưa tay nắm lấy. Nàng một đao cắt đi, đoạn ống tay áo. Kiên quyết chẳng còn chút liên quan, hắn trăm trận bất bại đều bại dưới tay nàng.
– Mau đưa Lang vương của các ngươi về, chuyện hôm nay Khánh quốc không truy cứu. Đưa hắn về đi, sau này vĩnh viễn đừng đặt chân tới Khánh quốc nữa.
Nàng lạnh lùng rời đi, Lang Minh Triết ngẩn ngơ nhìn mảnh vải bị một đao cắt đi kia. Rút trong túi áo chiếc vòng nàng trả, cuối cùng mọi thứ đều không còn. A Vệ bước tới đỡ hắn lên, hắn nhìn lên Ý Hiên cũng đang đứng đó. Mắt đối mắt, không nói lên lời.
Hai ngàn binh quay lại, chẳng hề dám động đậy. Nàng nhìn binh lính của Khánh quốc đang bao vây lấy binh lính của Lang quốc lòng đã rõ mọi chuyện. Để một đường lui còn hơn mất tất cả, đoạn ống tay áo. Nàng vận khinh công trở lại bên Tư Đồ Kha Luân, nhìn lấy hắn mỉm cười nàng thật sự không hiểu được con người trước mắt. Hắn, có liên quan tới chuyện này. Nàng mới nhận ra, khi nghe tin Lang Minh Triết tới phá, hắn không hề có chút kinh ngạc nào. Ha, nhìn qua phụ thân hài lòng vuốt râu. Lần này, nàng lại là con mồi rồi.