“Ân Ân, em không thoải mái?” Lục Phong Miên phát giác được gì đó, sau khi Lâm Như Uyên hỏi.
“Không sao, có thể là hơi mệt chút, về nhà nghỉ ngơi một chút là được.” Mộc Ân sợ anh lo lắng, ra vẻ bình thản cười cười.
Nói không có việc gì đều là mạnh miệng, trở lại biệt thự Mộc Ân liền phát hiện trong người cô đã lạnh muốn đóng băng.
Thừa dịp Lục Phong Miên đi thư phòng tìm bác Phó nói chuyện, cô tranh thủ thời gian đến phòng tắm xả nước ấm, ngâm mình ở trong đó.
Nhưng mà ngâm mười phút, nước ấm trong bồn tắm vẫn cứ được thêm vào, nhưng cô vẫn lạnh.
Xem ra Trần Uyển Di nói đúng, nước ấm thua xa dương khí trên người Lục Phong Miên.
Mộc Ân từ bồn tắm lớn bước ra, vội vàng lau khô cơ thể, đi tìm Lục Phong Miên.
Đoạn đường này không dài, cô lại cảm giác như cả người muốn đông lạnh, về đến phòng, liền không thể kiên trì được nữa, nhào vào trong lòng Lục Phong Miên.
Lục Phong Miên đưa tay ôm lấy cô, một tay đụng đụng trên trán cô, phát hiện lạnh kinh người, thấp giọng kêu: “Ân Ân?”
“Chú Lục.” Trong miệng Mộc Ân thở ra khí lạnh, hai tay run rẩy bắt lấy áo trên cánh tay Lục Phong Miên: “Cháu, cháu lạnh quá.”
Lục Phong Miên đưa tay trực tiếp nâng cằm Mộc Ân lên, cúi đầu liền hôn lên môi của cô.
Hai môi đụng vào nhau, hơi ấm từ người Lục Phong Miên liên tục rót vào trong cơ thể Mộc Ân, cuối cùng là cũng giải bớt luồng khí lạnh trong xương cốt này.
Mộc Ân mở nửa con mắt, nhìn mông lung, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Lục Phong Miên.
Lục Phong Miên ôm ngang cô lên, dùng chân đóng cửa lại, đi đến giường lớn.
Bởi vì rét lạnh, thân thể Mộc Ân cứng ngắt, lúc này cuối cùng cũng hơi ấm lên, từ từ mềm nhũn ra.
“Ân Ân?” Lục Phong Miên đặt cô ở trên, dùng tấm thảm bọc lại, bờ môi đụng vào khóe môi của cô: “Còn lạnh không?”
“Lạnh.” Mộc Ân mở mắt, bên trong hoàn toàn là hơi nước mông lung.
Cô thấy đồ vật trước mắt không rõ lắm, chỉ có thể biết Lục Phong Miên ở bên cạnh cô, run rẩy nói: “Chú Lục, cháu lạnh quá.