Tuy trận đòn kia làm hắn tỉnh cả người, nhưng thật sự là đau quá!
Còn nữa, tên khốn đáng chết kia thế mà biến thành chiến sĩ cấp năm?
Hắn vừa thấy trên mặt tên khốn đó nhiều ra thêm một hình tam giác liền thiếu chút nữa tự chọc mù hai mắt. Cuối cùng, cho dù hắn có không cam lòng cách mấy, cũng không thể không chấp nhận chuyện đối phương đã từ chiến sĩ cấp bốn biến thành chiến sĩ cấp năm trong truyền thuyết.
Ầm ĩ nửa ngày trời, thẳng đến khi ngoại trừ Nghiêm Mặc, những ai bước ra từ trong rừng đều bị tra tấn hết lần này tới lần khác, hành hạ sắp tắt thở, thì mọi người mới xem như phát tiết xong.
Nguyên Chiến cũng bị lăn lộn một hồi, nhưng hắn không sao hết, dù là đám người Tranh, Liệp, Điêu, Hà, Bộ Nga thay phiên nhau biểu đạt tình cảm với hắn, hắn cũng không bị đè chết, càng không bị mấy cú đấm xã giao dộng cho sưng mình.
Cuối cùng Nguyên Chiến rống một tiếng, mọi người mới an tĩnh trở lại.
“Phụ nữ và trẻ con nghỉ ngơi tại chỗ, chuẩn bị tốt để xuất phát, các chiến sĩ lập vòng bảo hộ! Lam Điệp, Đại Điêu, hai người dẫn mười người đi tuần tra ở phụ cận! Tranh, Liệp, Băng, Bộ Nga, bốn người các anh lại đây.”
Bởi vì các chiến sĩ vừa ra khỏi rừng còn chưa rõ lắm chuyện gì đã xảy ra, cũng may các chiến sĩ thủ lĩnh đi dự thính hôm nay đã có cuộc họp trước khi xuất phát.
Thảo Đinh đưa nước trong và thịt nướng còn lại sau bữa sáng tới. Vừa rồi cô không tới gần Nghiêm Mặc được, lúc này vừa thấy hắn, nước mắt lại nhịn không được muốn rớt xuống, thì Nghiêm Mặc xoa xoa đầu cô.
“Cái này cho chị dùng.” Nghiêm Mặc lấy một chiếc lược gỗ tinh xảo do người lùn đẽo ra, nhét vào tay Thảo Đinh.
“Đây là cái gì?” Thảo Đinh rưng rưng nước mắt cười.
“Lược, dùng để chải tóc, như thế này.” Nghiêm Mặc cầm lược chải cho Thảo Đinh một chút, hắn không dám dùng sức, quả nhiên lược vừa chải lên liền gặp lực cản.
Phụ nữ luôn có sự nhạy bén bẩm sinh đối với mấy thứ này, Thảo Đinh cơ hồ như ngay lập tức hiểu ra cách sử dụng của chiếc lược, cô gở lược xuống, yêu thích không thôi mà vuốt ve nó mãi.
Nguyên Chiến lại rầm rì một tiếng, phất tay bảo Thảo Đinh lui ra.
Nghiêm Mặc hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình có vấn đề gì, bây giờ đâu phải thời đại con trai tặng lược con gái là tỏ tình đâu, hắn làm thầy, làm trưởng bối, tặng quà cho học trò ưu tú, hay người nào thuận mắt thì có làm sao?
“Thảo Đinh là người của Điêu.” Nguyên Chiến biết Nghiêm Mặc hiểu rõ điều này, nhưng vẫn nhịn không được nhỏ giọng thì thầm bên lỗ tai hắn.
Nghiêm Mặc đẩy hắn ra, xụ mặt nói: “Nói chuyện chính.”
Được rồi, nói chuyện chính. Nguyên Chiến cảm thấy không có gì để nói cả, chẳng phải đã rõ rành rành ra đấy à?!
Tranh cười, hắng giọng nói, tóm tắt lại mọi chuyện.
Nói xong, anh cũng từ trạng thái hưng phấn bình tĩnh trở lại, sau khi bình tĩnh, anh là người đầu tiên phát hiện sự thay đổi của hình xăm trên mặt Nguyên Chiến.
Một cái, hai cái… năm cái!
“Chiến sĩ cấp năm!?” Tranh chỉ vào Nguyên Chiến nhảy dựng lên.
“Việc này chút nữa rồi nói.” Nguyên Chiến vẫy vẫy tay, nhưng trong lòng không phải là không đắc ý, hắn chỉ làm bộ ra vẻ lãnh đạm như chuyện này chẳng là gì cả thôi.
Nghiêm Mặc liếc xéo hắn, anh cứ diễn tuồng tiếp đi!
Không biết cái tên gia súc mới sáng sớm vừa tỉnh lại liền liều mạng hỏi hắn, có phải hình xăm trên mặt tăng lên rồi không là ai nữa?
Không biết cái tên gia súc sau khi có được câu khẳng định của hắn, lúc thì ra vẻ kiêu ngạo, lúc thì hi hi cười khúc khích, lúc thì ôm đầu thộn mặt ra là ai nữa?
Điều khiến hắn chịu không nổi là, tên gia súc đó lại còn dám dõng dạc nói về sau hắn muốn cái gì, thì sẽ làm cho hắn cái đó, giọng điệu y như một tên thổ dân giàu có, hay còn gọi là nhà giàu mới nổi ấy!
Liệp, Đại Hà… Tất cả các chiến sĩ đều quay đầu nhìn chằm chằm Nguyên Chiến với vẻ mặt hâm mộ đố kỵ hận!
“Bây giờ chúng ta phải làm gì? Đuổi theo, hay…” Tranh cố kiếm chế mong ước muốn bóp cổ Nguyên Chiến hỏi hắn làm thế nào để thăng cấp lẹ như vậy, ép mình phải khoanh chân ngồi xuống, bình tĩnh hỏi.
“Không, chúng ta sẽ băng qua khu rừng đen. Mặc đã thương lượng với chủ nhân khu rừng đen.” Đối với đám người cây kia, Nguyên Chiến cảm thấy có chút phức tạp, trong lúc hắn thăng cấp hắn chỉ nghĩ chờ sau khi thăng cấp xong sẽ đi tìm bọn chúng tính sổ, dù không giết sạch được chúng nó, thì cũng phải bắt chúng nó trả một cái giá lớn, nhưng đến khi hắn thăng cấp xong, hắn đột nhiên phát hiện, hắn sinh ra một loại cảm giác thân mật kỳ lạ đối với lão Tát Mã hiện thân bằng rễ cây, và cây non kia, đồng thời, ý niệm muốn giết đám người cây của hắn không cách nào dâng lên được.
Mà tư tế đại nhân của hắn còn dùng một loại ánh mắt cổ quái không cách gì miêu tả được nhìn hắn từ trên xuống dưới, vẻ mặt như là phẫn nộ, như là ghen tị, còn có chút… ghét bỏ.
Chuyện ngực mọc ra một cái chồi non xanh biếc đâu phải là hắn đòi!
Ai biết thứ đồ chơi đó sao lại mọc ra chứ?
Còn về phần ‘nơi nào đó’ cũng xảy ra chút biến hóa vi diệu, hắn không dám nói. Nói ra, còn không biết tư tế đại nhân của hắn sẽ ghét hắn tới cỡ nào đâu.
Là đàn ông, thì phải bảo vệ bí mật này!
Nguyên Chiến lòng ôm bí mật nhìn về phía Băng và hai mươi bảy chiến sĩ khác: “Các anh thì sao? Muốn đuổi theo bộ lạc Nguyên Tế, hay đi theo chúng tôi? Bọn họ nhiều người sẽ đi chậm, bây giờ các anh đuổi theo, chỉ vài ngày là có thể đuổi kịp.”
Hai mươi bảy chiến sĩ là những người thông minh thức thời, ai cũng tỏ vẻ mình sẽ ở lại đi cùng, người có gia đình thì mang vẻ mặt phức tạp.
Giọng Băng lại rất lãnh đạm: “Bọn họ rời đi như vậy, chẳng phải chứng tỏ đã vứt bỏ chúng ta sao?”
Nghiêm Mặc có thể cảm giác được, người chiến sĩ luôn được lão tư tế coi trọng này chắc chắn đã bị tổn thương rất lớn, có lẽ anh ta không ngờ rằng mình cũng sẽ trở thành một trong những người bị lão tư tế và tộc Hắc Nguyên vứt bỏ.
Liệp khá phúc hậu, an ủi hắn: “Tù trưởng đại nhân sợ sẽ khiến nhiều người mất tích hơn nữa, mới không thể không dẫn mọi người đi, kỳ thật trong lòng ông ấy càng không muốn đi, nhưng ông ấy là tù trưởng, phải suy nghĩ cho mọi người.”
Băng hiểu rõ đạo lý này, nhưng khi thấy Nguyên Chiến vốn luôn xích mích với hắn và cậu tư tế thiếu niên liều chết tới cứu hắn, lại nhìn hơn ba trăm người trước mặt có thể vì Nguyên Chiến và Mặc đại nhân mà thà đi chịu chết chứ không muốn đi theo, cảm giác trong lòng hắn liền khó tả!
Băng đột nhiên đứng dậy, đi đến bên người Nghiêm Mặc, quỳ một gối xuống, tay phải đập mạnh lên ngực mình, trầm giọng nói: “Mặc đại nhân, tôi lấy chiến hồn để thề, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chỉ trung thành với mình cậu.”
Nghiêm Mặc hoàn toàn không ngờ sự tình sẽ phát triển tới bước này, nhưng hắn chỉ nhướng mày, vươn tay vỗ vỗ vai Băng, chỉ như vậy chứ không cần phải cất tiếng nói gì thêm.
Băng đứng lên, lui về chỗ cũ rồi ngồi xuống.
Đôi mắt hẹp dài của Nguyên Chiến liếc về phía Băng, ngón tay nhịp nhịp trên đầu gối, dáng vẻ vừa lười biếng vừa cảnh giác kia thoạt nhìn như một con rắn độc đang chọn con mồi mà mình vừa mắt.
Thấy Băng làm như vậy, có vài chiến sĩ muốn tỏ ý trung thành với Nghiêm Mặc, nhưng trước khi bọn họ há mồm, Nghiêm Mặc đã đứng lên: “Nếu nghỉ ngơi xong rồi, vậy xuất phát thôi, bạn bè tộc Phong còn đang chờ chúng ta trong rừng. Tranh, phiền anh truyền lời xuống, việc tiếp theo, cho dù mọi người thấy thứ gì trong rừng, không cần phải quá ngạc niên, càng không được tấn công, có việc thì phải báo cho tôi trước.”
“Vâng!” Tất cả mọi người đứng dậy.
Liệp do dự một chút, nhìn về phía Tranh.
Tranh lập tức hiểu ý Liệp, vừa rồi lúc nghe Chiến nói có thể đi băng qua khu rừng, thì anh đã muốn nói ra, nhưng ngẫm lại vẫn là không hỏi ra miệng.
Bộ lạc Nguyên Tế đã tách khỏi bọn họ, có thể nói những người này đều là bị vứt bỏ.
Nếu nói trong lòng mọi người không có chút hận ý nào, thì là nói dối.
Bây giờ, nếu ai bảo muốn tìm người Nguyên Tế, rồi đi cùng nhau, thì với sự mềm lòng của Mặc đại nhân, tám chín phần sẽ đồng ý, nhưng… Nguyên Chiến sẽ nghĩ như thế nào? Người bị vứt bỏ sẽ nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ chỉ vì Mặc đại nhân mềm lòng tốt bụng, thì bọn họ sẽ ép Mặc đại nhân và Nguyên Chiến trợ giúp người Nguyên Tế mãi ư?
Tranh thầm lắc đầu với Liệp, Nguyên Tế còn có nhiều chiến sĩ như vậy, bọn họ rời đi cũng có thể sống tốt! Nhưng chủ yếu là, có lão tư tế, thì Mặc đại nhân sẽ không an toàn. Bây giờ bọn họ đã là người Cửu Nguyên, chẳng lẽ định trơ mắt nhìn tư tế bộ lạc khác tiếp tục bắt nạt tư tế bộ lạc mình sao?
Nghiêm Mặc không biết suy nghĩ của Tranh, nếu biết, hắn nhất định sẽ ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
Hắn bị lão tư tế bắt nạt? Lộn rồi! Phải là lão tư tế bị hắn bắt nạt mới đúng!
Tuy Nghiêm Mặc không biết suy nghĩ của Tranh, nhưng hắn không muốn trong lòng những người ở lại sinh ra bất cứ tâm lý đồng cảm hay áy náy gì với Nguyên Tế, nếu đã tách ra, vậy hắn sẽ khiến lần tách ra này tách đến hoàn toàn triệt để.