Hàn Tịch ôn nhu cười một tiếng, dẫn cô bước vào biệt thự trắng Nam Cung gia.
Hạ Nhi vì không muốn ở lại lâu nên đến rất trễ, bên ngoài chỉ còn hai hàng người hầu đang đứng thành hai hàng dài, ánh mắt bọn họ kinh diễm nhìn hai nữ nhân đang chậm rãi bước vào cửa lớn Nam Cung gia.
Hai người hầu canh cửa nhìn thấy thiệp mời trên tay Hàn Tịch liền kéo rộng cửa, khom người làm tư thế mời vô cùng chuyên nghiệp.
Bên trong ngay lập tức vang lên thanh âm ồn ào náo nhiệt, lễ phục hoa lệ rực rỡ tràn ngập cả đại sảnh, nữ nhân xinh đẹp như hoa, nam nhân lịch sự tuấn lãng, vài cặp đôi dìu bước nhau trên nền nhạc du dương.
Ánh đèn trắng dịu nhẹ, vô số cửa sổ thủy tinh chiếu sáng trong bóng đêm, bóng người cả nam lẫn nữ mang theo gương mặt nụ cười rực rỡ quấn quít vào nhau, như lũ quỷ múa loạn trước mắt cô.
Hàn Tịch dìu Hạ Nhi bước vào, thân hình cô gái yểu điệu xuất hiện rõ trước đám đông.
Trong khoảng khắc đó dường như cả tiếng nhạc du dương cũng im bặt.
Giống như trần gian bỗng xuất hiện một tiên nữ không nhiễm bụi trần, cô gái đang rủ mắt xuống từ từ nâng mí mắt lên, làn mi dài như cánh bướm chớp động, hé lộ đôi mắt hổ phách trong suốt rực rỡ như hai viên đá quý cực phẩm, từ trong xương cốt không tự giác mang theo nét lạnh nhạt cao quý, giống như một tờ giấy trắng sạch sẽ thuần khiết nhất trên đời, mũi cao thẳng nhỏ nhắn, bờ môi hồng nhuận căng mọng như hai cánh hoa ướt sũng sau cơn mưa, làn da trắng nõn như bạch ngọc, lễ phục xanh nhạt lấp lánh ôm sát thân hình xinh đẹp gợi cảm, đẹp đẽ đến mức khiến người khác không thở nổi.
Cô gái không trang sức diễm lệ, mái tóc nâu nhạt hơi vấn nhẹ lên, vài sợi tóc buông xoã rơi xuống bờ vai gầy thon thả, chiếc áo hở vai hiện rõ hai mảnh xương quai xanh tinh xảo, dưới ánh đèn càng tăng thêm sự quyến rũ lại ma mị đến cực điểm.
Hàn Tịch liếc nhìn Hạ Nhi diễm áp quần phương biến toàn bộ đại sảnh trước mặt trở nên im ắng rợn người, bất giác cười khẽ một tiếng.
Hạ Nhi liếc mắt nhìn Hàn Tịch, hơi bĩu môi một cái.
Cô cũng không muốn sinh ra đã mang cái bộ dạng chọc hoa đào này a.
Một nam nhân ngoại quốc đột ngột bước tới trước mặt Hạ Nhi, giọng nói lơ lớ tràn đầy vui vẻ:
“Xin chào tiểu thư! Cô là Trầm tiểu thư — Trầm Sở Hạ phải không?”
Hạ Nhi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt hổ phách liếc sang Hàn Tịch, chỉ thấy Hàn Tịch hơi cúi người lễ độ:
“Thiếu gia Jan! Vị này đúng là Trầm tiểu thư của Trầm gia.”
Jan trời sinh là con lai, tám chín phần huyết thống là Tây Ban Nha, cho nên làn da so với người thường đều trắng hơn một chút, ngũ quan nghiêng về thanh tú, hơn nữa mái tóc vàng nhạt mềm mại, thoạt nhìn càng có bộ dạng của em trai nhà bên.
Hạ Nhi nhìn qua liền nhớ tới Tiêu Tự, cười khẽ một tiếng:
“Tôi là Trầm Sở Hạ! Hân hạnh được biết anh.”
Jan ngay lập tức cong khoé môi cười rộ lên, anh ta cầm ly rượu trong tay đưa cho một người phục vụ đang đứng trong góc, ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Nhi thì nghiêng người, bước nhanh tới khom người vươn tay ra:
“Mạo muội mời cô một điệu nhảy được không? Tiểu thư xinh đẹp?”
Hạ Nhi hơi bất ngờ, liếc nhìn Hàn Tịch một cái, sau đó cười nhẹ thấp giọng nói:
“Xin lỗi! Tôi không thích khiêu vũ lắm.”
Jan vốn là một nam nhân lịch thiệp, nghe nữ nhân trước mặt từ chối cũng không hề tức giận, chỉ vòng tay hướng lên bàn tiệc trên lầu:
“Không sao! Mời tiểu thư lên lầu.”
Hạ Nhi cười nhàn nhạt, hơi gật nhẹ đầu rồi đưa tay ra đặt lên tay Hàn Tịch, một tay nắm nhẹ váy dài bước lên cầu thang.
Trên khu vực lầu trên là đại tiệc các Đại thế gia, Hạ Nhi vừa bước vào liền trông thấy một bàn tròn rộng lớn đầy mỹ vị, từng chai rượu đắc tiền đang được phục vụ mang tới bàn, từ từ rót cho các khách mời.
Hạ Nhi thấp giọng hỏi Hàn Tịch:
“Vị tên Jan này là ai?”
Hàn Tịch cười khẽ, cung kính nhỏ giọng nói bên tai cô:
“Là Đại thiếu gia Nam Cung gia, Jan chỉ là tên gọi thôi, tên thật vị ấy là Nam Cung Thiên. Có lẽ Nam Cung lão gia muốn vị ấy xuống sảnh đón cô.”
Hạ Nhi hơi gật nhẹ đầu, liếc mắt nhìn ra sau, trông thấy Jan đang cười cười nhìn mình, đôi mắt xanh ngọc hơi toát lên vẻ hứng thú nồng đậm.
Hạ Nhi không muốn để ý tới, nhịp bước dưới chân tăng nhanh hơn tiến tới một ví trí ghế ghi tên Trầm gia.
Hàn Tịch nhanh tay kéo nhẹ ghế ra.
Hạ Nhi vừa định ngồi xuống liền khựng lại.
Cô nhìn thấy Giai Mộng Kỳ và Khương Tình.
Giai Mộng Kỳ đang to nhỏ nói gì đó bên tai nữ nhân kia, còn cười mười phần ái muội.
Khuôn mặt Khương Tình không hề có cảm xúc, chỉ lẳng lặng tao nhã cắt nhỏ miếng thịt cừu trước mặt.
Dĩa thức ăn đó không phải của Khương Tình, Hạ Nhi rõ ràng nhìn thấy bên cánh tay trái nữ nhân kia có một phần chưa đụng đến, trước bàn Giai Mộng Kỳ lại không có gì cả.
Khương Tình đang giúp Giai Mộng Kỳ cắt nhỏ thức ăn.
Hạ Nhi sửng sốt, đột nhiên nhớ đến một ngày nào đó hơn ba năm trước, nữ nhân kia cũng làm như vậy chăm sóc cô. Lúc đó cô còn vô cùng hưởng thụ vui vẻ vì sự săn sóc ôn nhu nồng đậm yêu chiều đó.
Bàn tròn rất lớn, thanh âm nói chuyện đè thấp nhưng cũng không phải nhỏ, Giai Mộng Kỳ và Khương Tình lại như không để tâm, tình ý triền miên như chốn không người.
Đám người Đại thế gia vừa trông thấy có người bước vào, dùng ánh mắt kinh diễm nhìn Hạ Nhi không rời ra nổi, trông thấy cô không có ý định ngồi xuống liền thấp giọng nghị luận:
“Chỗ ngồi đó ghi tên Trầm gia đúng chứ?”
“Vị tiểu thư này là Trầm Đại tiểu thư?”
“Là Trầm Tổng đấy sao?”
“Trẻ quá! Lại còn vô cùng xinh đẹp.”
“Trầm gia lần này trở lại quá mức khủng bố rồi. Các người nghe việc Trầm gia thu mua cả tập đoàn Trương gia chưa?”
“Có chuyện đó sao?”
“Hèn gì Trương gia hôm nay không thấy xuất hiện.”
“Trầm gia như vậy là đã phát triển đến mức nào a.”
“….”
Hạ Nhi không thèm để ý, chỉ nở nụ cười trào phúng đầy ý vị, quay đầu nhìn Hàn Tịch, thấp giọng:
“Có thể đổi chỗ không?”
Hàn Tịch bật cười, định lên tiếng trả lời liền bị một giọng nói kinh hãi cắt ngang.
“Hạ… Nhi?”
Giọng nữ nhân từ tính trầm khàn vang lên sau lưng cô.
Hạ Nhi xoay đầu lại, ngay tức khắc ánh mắt hổ phách mở to, vùng xung quanh lông mày thoáng nhăn lại.
Còn kịp phản ứng cơ thể đã lập tức bị ôm chặt lấy, sức lực mạnh đến mức Hạ Nhi hơi choáng váng lùi về sau một bước.
“An tiểu thư! Tôi là Trầm Sở Hạ.”
Giọng Hạ Nhi cùng lúc vang lên, lạnh lẽo lại rất nhạt.
Hạ Nhi vừa dứt lời, thân thể nữ nhân đang ôm lấy cô run lên, lại càng cố chấp siết chặt lấy cô.
Hàn Tịch ở bên cạnh ngay lập tức nắm lấy cổ tay An Tranh, vặn một cái.
Hạ Nhi xoay người tránh thoát, bình tĩnh thản nhiên nhìn An Tranh đang bị Hàn Tịch giữ chặt cổ tay.
An Tranh bị cưỡng chế phải buông Hạ Nhi ra, ngước đôi mắt đen như hố sâu nhìn cô, hoảng sợ thốt lên:
“Hạ Nhi! Em…”
Hạ Nhi hít sâu một hơi, chỉ lẳng lặng nhìn An Tranh.
An Tranh mím chặt môi, lập tức đảo cổ tay chụp lấy tay Hàn Tịch, xoay người một cái vặn lại cánh tay Hàn Tịch ra sau lưng.
Thế nhưng còn chưa kịp giữ lại đã bị Hàn Tịch dùng sức đảo ngược, bàn tay mang găng trắng không tiếng động từ lúc nào đã cầm một con dao lạnh ngắt kề sát lên cổ họng An Tranh.
“An tiểu thư! Thỉnh tự trọng.”
Giọng nói Hàn Tịch ấm áp lại xen lẫn ý cười nhạo không chút che giấu.