Sau khi chịu đựng cái chết của Tịch Uyên, cho đến khi anh xuất ngũ, còn cho rằng giữa bọn họ rốt cuộc có thể có chút tiến triển, nhưng anh lại âm thầm lặng lẽ kết hôn cùng con tiện nhân Ngôn Lạc Hi kia.
Nhưng chị không nói, Thất gia làm sao biết được tâm ý của chị? “Tiểu Ngải lắp bắp.
Lê Trang Trang ôm đầu, hét to: “Cô cho rằng mấy năm nay tôi chưa thử sao? Vô dụng, vô dụng. Tôi hận, hận vì sao không gặp anh ấy trước khi gặp Tịch Uyên, hận vì sao lại là vị hôn thê của Tịch Uyên, mà không phải của anh ấy”
Tiểu Ngải không nói gì, trong lòng lại nghĩ, nếu không phải duyên phận mong manh kia mất đi, trên căn bản sợ rằng không bao giờ gặp được Lệ Dạ Kỳ.
Trong chiếc xe màu đen, tài xế lặng lẽ lái xe, Chu Bắc đặt máy tính bảng xuống, vươn cái cổ cứng đờ, quay đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi ở ghế sau.
“Thất gia, dư luận trên weibo hoàn toàn quay lưng với Lê tiểu thư, hiện tại cô ấy hẳn bận rộn lo lắng cho bản thân, không có thời gian làm phiền vợ anh nữa”. Chu Bắc báo cáo.
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ thu hồi từ ngoài cửa sổ, dừng trên người Chu Bắc, “Ừ, tôi biết rồi”
Chu Bắc nhìn hắn, lại muốn nói lại thôi.
Lệ Dạ Kỳ nhướng mày, “Có chuyện gì cứ nói”.
Chu Bắc suy nghĩ một chút rồi nói: “Thất gia, từ sau khi Tịch Uyên chết, anh chăm sóc Lê tiểu thư thật sự rất tốt, có thể tự lo liệu, không bao giờ đưa vào tay người khác, không thể tự lo liệu cũng sẽ giao cho Mặc thiếu người anh yên tâm nhất đi làm, chúng tôi ngầm suy đoán, anh sẽ ở bên Lê tiểu thư.”
Lệ Dạ Kỳ nhìn vẻ mặt cậu ta buồn rầu, dường như lời này đã nghẹn rất lâu, hiện tại không nôn không chịu nổi.
Anh thản nhiên hỏi: “Tôi để các người nghĩ ra vậy?”
“Đúng là vậy a, anh đối Lê tiểu thư không có tình cảm, cần gì phải tự tay lo liệu mọi thứ? Người bình thường nhìn thấy cũng sẽ nghĩ anh có tình cảm với cô ấy”. Chu Bắc nhanh miệng, nói xong thấy Lệ Dạ Kỳ sắc mặt trầm xuống, mới giật mình phát giác mình đã nói nhiều.
“Thất gia, kỳ thật không chỉ có một mình tôi cảm thấy như vậy, chỉ sợ ngay cả Lê tiểu thư cũng nghĩ như vậy”. Cho nên cô ấy mới hận vợ anh thấu xương, lời này cậu ta không dám nói ra miệng.
Lệ Dạ Kỳ mày ủ rũ, tựa hồ nghiêm túc suy xét lại hành vi trước khi của mình có đang lừa dối mắt người nhìn hay không.
Anh không thích giải thích, sau khi Tịch Uyên qua đời, tâm trạng Lê Trang Trang rất không ổn định, anh lo cô ấy nghĩ không thông suốt, cho nên mới luôn ở bên cạnh
Sau đó có một lần cô ấy tỉnh táo lại, nói muốn vào giới giải trí. Ngoại hình Lê Trang Trang không tệ, lại xuất thân chính quy, sở dĩ giao cho Mặc Bắc Trần nâng đỡ bởi vì truyền thông Tụ Tinh trên danh nghĩa Mặc Bắc Trần có thực lực.
Hiện giờ suy nghĩ lại, hành vi của hắn quả thật làm cho người ta hiểu lầm.
“Chu Bắc, sau này chuyện liên quan Lê tiểu thư, không cần báo cáo với tôi nữa, nếu cần tôi ra mặt, cậu cứ trực tiếp đi giải quyết”. Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nói.
Nếu không cưới vợ thì cũng thôi, hiện giờ anh đã có vợ, hành động của anh sẽ gây ra rắc rối giữa hai vợ chồng, để tránh bị nghi ngờ, càng tránh xa càng tốt.
“Thất gia, chuyện này không tốt lắm đâu, lỡ như Lê tiểu thư yêu tôi thì sao?” khuôn mặt Chu Bắc đau khổ nói.
Lệ Dạ Kỳ buồn cười, “Vậy thì may mắn cho cậu”
“……”
Trong lúc nói chuyện, xe đã dừng ở cửa bệnh viện, Lệ Dạ Kỳ mang theo đồ ăn bên ngoài được đóng gói tinh xảo bước xuống, quần tây được cắt may khéo léo bao bọc lấy đôi chân dài vô cùng hấp dẫn.
Còn là khuôn mặt tuấn tú đẹp trai điên đảo chúng sinh, làm cho bệnh nhân tới khám cùng người thân bọn họ mê mẩn muốn chết.
Khuôn mặt anh tuấn giống như đao tước phủ mài rõ ràng, sắc bén, lông mày như mực, đôi mắt thanh đạm, khí chất bất phàm, có một loại cảm giác xa lạ, lãnh đạm không cho phép người lạ đến gần.
Người đàn ông cực phẩm trong số những cực phẩm.
Lệ Dạ Kỳ lướt qua những đôi mắt sững sốt, đi thang máy lên lầu, đi tới bên ngoài phòng bệnh, đẩy cửa vào trong.
Ngôn Lạc Hi đang thay quần áo, thình lình có người đẩy cửa vào, quần áo vừa mới mặc được một nửa, vội vàng kéo chăn đắp lên ngực, ngẩng đầu lên định khiển trách thì gặp phải một đôi đôi mắt vô cùng nóng bỏng và sâu thẳm.