Đêm đó trên sân thượng lầu hai Minh Nguyệt Lâu, Dương Cửu Lang mở tiệc chúc mừng Vương Cửu Long mới khai trương tiệm, mọi người đều tới ăn mừng, ngoại trừ Trương Cửu Linh.
Quách Kỳ Lân là người cuối cùng tới, từ khi Vương Cửu Long mở tiệm thì không ai giúp hắn tính toán sổ sách nữa, phút chốc lại quay về những ngày tháng bi thảm như trước.
”Đại Lâm?” Tần Tiêu Hiền thấy Quách Kỳ Lân đi lên cầu thang, mỉm cười bồng con gái trong ngực nâng lên trước mặt hắn, khoe khoang với hắn: ”Nhìn con gái đệ này, đáng yêu không?”
”Ôi cha! Đáng yêu quá vậy!” Quách Kỳ Lân cưng chiều nhéo nhéo má con bé, đột nhiên kịp nhận ra điều gì đó, lúc này trợn mắt lên nhìn hắn: ”Khoan đã! Cậu có con gái à!”
”Phải đó!” Tần Tiêu Hiền lập tức gật đầu.
Quách Kỳ Lân như bị sét đánh, chạy tới bên cạnh Mai Cửu Lượng như chạy trốn, kéo kéo tay áo y hỏi: ”Tình huống này là sao vậy! Cậu ta lấy đâu ra con gái!”
”Con ruột của huynh ấy đó!” Mai Cửu Lượng cười với vẻ hiển nhiên, không nói thật cho hắn biết, một nửa là vì tốt cho con bé, một nửa là vì trêu Quách Kỳ Lân.
Quách Kỳ Lân thật sự bị y dọa sợ giật mình, vẻ mặt như gặp ma, vội vàng chạy tới bên cạnh Mạnh Hạc Đường, nhỏ giọng hỏi y: ”Đó thật sự là con của lão Tần hả!”
Dứt lời lại đưa mắt nhìn cỡ tuổi của con bé, lại có vẻ như bị sét đánh lần hai: ”Sao cậu ta làm được chứ?”
Mạnh Hạc Đường lắc đầu: ”Ta cũng không biết là chuyện gì, nhưng ta biết đúng là lão Tần có một cô con gái, trong bữa tiệc tròn trăm ngày vào bốn năm trước, cha ta còn đến tham gia mà.”
”Tiệc trăm ngày, bốn năm trước, vậy năm nay lão Tần 18 tuổi…” Quách Kỳ Lân quơ ngón tay tính toán cả buổi, rốt cuộc có được một kết luận: ”Lão Tần giấu tuổi!”
Dương Cửu Lang ở một bên nghe vậy lập tức liếc hắn với vẻ ghét bỏ: ”Lão Tần rảnh không có chuyện gì làm đi giấu tuổi làm gì!”
”Vậy cậu ta mới 14 tuổi đã có con á!” Đầu óc Quách Kỳ Lân cứ đinh ninh đứa bé đó là con ruột của lão Tần, thoáng ngạc nhiên hơn nữa: ”Trời đất ơi! Cậu ta trâu bò thật đó!”
Dương Cửu Lang suýt chút bị sự ngốc nghếch của hắn làm tức muốn ngất xỉu, lười giải thích với hắn, quay đầu đưa mắt nhìn Châu Cửu Lương: ”Ngày mai chúng ta tuyệt giao với cái tên đần đó đi!”
Châu Cửu Lương nhìn chằm chằm vào cô bé kia, thoáng đến gần Dương Cửu Lang hơn một chút, nhỏ giọng hỏi hắn: ”Cửu Lang, huynh có cảm thấy đứa bé đó rất giống một người không?”
”Xuỵt!” Dương Cửu Lang đã sớm nhìn ra rồi, vội làm động tác im lặng với Châu Cửu Lương, nhỏ giọng nói: ”Đừng nói nữa, nói ra lại phiền lắm!”
Khách khứa đều tới đông đủ, bữa tiệc mừng này cũng bắt đầu, mọi người vui chơi giải trí đều rất vui vẻ, chỉ có nhân vật chính của hôm nay là Vương Cửu Long thì có vẻ rầu rĩ, suy nghĩ tràn ngập trong đầu hắn đều là Cửu Linh.
Sau khi ăn uống no say, Dương Cửu Lang vỗ bàn nói: ”Này! Khó lắm mọi người mới có mặt đông đủ, chúng ta bàn bạc chính sự chút đi được không?”
Mọi người nghe vậy thì cũng đồng loạt yên tĩnh lại, Tần Tiêu Hiền đưa con gái cho phục vụ bế, xoa mũi cô bé, hắn cười nói: ”Baba có việc, con xuống lầu chơi với chú phục vụ được không?”
Con bé luôn rất khôn khéo, gật đầu ngoan ngoãn đi theo nhân viên.
Tần Tiêu Hiền mỉm cười đưa mắt nhìn con gái xuống lầu, vừa mới quay đầu lại đã giật nảy mình, mọi người trong cả bàn đều đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong ánh mắt có sự ngạc nhiên, có nghi ngờ, có ngưỡng mộ.
”A~” Đột nhiên Trương Vân Lôi kêu rên: ”Ta cũng muốn có con gái đáng yêu!”
Dương Cửu Lang nghe vậy thì phì cười, nhướng mày với y: ”Cái gì ta cũng cho em được, nhưng cái này thì đúng là khó đó.”
Quách Kỳ Lân cũng từ khiếp sợ chuyển thành ngưỡng mộ, đôi mắt cứ nhìn về hướng con bé rời đi: ”Nhóc con tròn tròn mập mạp này cũng thú vị thật, nghe con bé ngọt ngào gọi một tiếng baba chắc là rất đã!”
Lý Hạc Đông là một người đàn ông thô lỗ, không ngờ thế mà cũng là nữ nhi nô, liếc mắt nhìn Tần Tiêu Hiền, chua xót tặc lưỡi: ”Sao tên tiểu tử ngốc này lại sinh ra một cô con gái ngoan như vậy cơ chứ?”
Lần này tới lượt Tạ Kim luống cuống, trợn to mắt lên nhìn y: ”Không phải ngươi muốn cướp con người ta đó chứ? Tiêu Đường nhà chúng ta không đáng yêu à?”
”Dẹp đi!” Lý Hạc Đông lập tức hừ một cái: ”Tiểu tử đó gặp ta là bỏ chạy, đáng yêu chỗ nào chứ!”
Châu Cửu Lương nghe họ nói chuyện, hắn cười bất đắc dĩ, trong lúc vô tình nhìn lướt qua Mạnh Hạc Đường cũng thấy y có vẻ rất ngưỡng mộ, cười hỏi y: ”Huynh cũng muốn à?”
Mạnh Hạc Đường nhếch mày, cười với vẻ khó tin: ”Sao mà muốn được? Chẳng lẽ khoa học kỹ thuật của Tây y đã phát triển đến mức có thể để đàn ông sinh con rồi à?”
”Này này này! Mấy người các huynh đừng có nhìn lom lom vào con gái đệ nữa được không? Nó là của đệ!” Bề ngoài Tần Tiêu Hiền có vẻ ghét bỏ, trong lòng thì sảng khoái khỏi phải nói, con gái hắn đáng yêu! Đáng yêu nhất trên đời!
”Được rồi được rồi! Mọi người lau nước miếng hết đi, nên nói chuyện chính sự rồi!” Dương Cửu Lang phất tay, kéo lực chú ý của mọi người về, vô cùng nghiêm túc nói; ”Chỉ còn 9 ngày nữa là tới tranh cử hội trưởng rồi, trận chiến của chúng ta với Vương Phú Quý đã tới thời khắc sống còn!”
Họ bàn luận ở trên lầu, con bé đi theo phục vụ chơi ở đại sảnh dưới lầu, nhưng bây giờ đang là giờ cơm, đại sảnh kín người không còn chỗ, không đủ phục vụ, có một người khách đợi đến mất kiên nhẫn, gõ bàn kêu gào người đâu, tiểu tử kia thấy thế đành phải ôm con bé đến bên quầy, đưa cho cô bé một viên kẹo, bảo cô bé ngoan ngoãn đợi ở đây, sau đó nói với Cao Tiểu Bối: ”Bối ca! Ngài trông con bé giúp ta một chút nha, ta đi một chút về liền!”
”Được, cậu đi đi!” Cao Tiểu Bối đáp, hắn đang ngồi xổm trong giá sách tìm mấy quyển sổ sách cũ, kết quả là chỉ một phút lơ là như vậy thôi mà khi hắn xoay người lại, con bé đã biến mất!
Dù sao con bé cũng còn nhỏ, không đi được bao xa, cũng chỉ là thấy bên ngoài náo nhiệt nên chạy ra khỏi Minh Nguyệt Lâu thôi, cô bé muốn lên sân thượng lầu hai tìm baba từ cầu thang bên ngoài, nhưng mới vừa đi tới đầu cầu thang, lúc vô tình thoáng nhìn thấy dưới gầm cầu thang có một người ngồi trong bóng tối.
Con bé tò mò bước tới, thấy toàn thân người kia rách rưới, co ro ngồi tựa bên tường nên cho rằng hắn là ăn xin, nhớ lại trước kia ông nội đưa cô bé ra đường chơi, thấy người như vậy thì đều cho hắn tiền, con bé móc móc trong túi, móc ra một viên kẹo, đi qua ngồi xổm xuống trước mặt người ăn xin, bàn tay nhỏ lắc hắn.
Người ăn xin miễn cưỡng ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy cô bé thì không khỏi sửng sốt, con bé vươn tay ra, đưa kẹo cho hắn, người ăn xin nhìn viên kẹo kia thì lại sửng sốt thêm một lát, kịp phản ứng lại, bất đắc dĩ bật cười: ”Ta không phải ăn xin đâu.”
Đúng, hắn không phải ăn xin, mà là một kẻ lang thang, nhưng ngoại trừ không xin cơm ra thì hắn cũng chẳng khác gì tên ăn xin, con bé càng không phân biệt được cái gì là ăn xin cái gì là kẻ lang thang, thấy hắn không nhận nên nhét mạnh viên kẹo vào tay hắn.
”Thôi được rồi.” Kẻ lang thang thở dài bất đắc dĩ, vẫn chắp tay cúi đầu với con bé: ”Vậy thì cảm ơn tiểu thư nhé.”
Dứt lời hắn móc một con vật nhỏ được điêu khắc bằng gỗ từ trong túi ra, đung đưa trước mặt cô bé như dỗ trẻ con, con bé bị hắn chọc cười, chỉ vào con vật nhỏ đó nói: ”Con vịt nhỏ!”
Con vịt? Kẻ lang thang hơi khó tin đưa mắt nhìn con vật nhỏ mà mình khắc, cười bất đắc dĩ: ”Đúng, là một chú vịt nhỏ, tặng cho con đó.”
Con bé nhận lấy chú vịt nhỏ, mỉm cười chạy đi.
”Baba! Baba! Có một chú đưa cho con một con vịt nhỏ này!”
”Wow! Đúng là một chú vịt nhỏ này, mọi người xem điêu khắc có giống không!”
”Để ta xem, ta xem chút!”
”Đúng ha! Nhìn cái miệng nè, điêu khắc giống quá!”
Sân thượng lầu hai trên đầu liên tục truyền đến lời khen, mặt của kẻ lang thang lại càng lúc càng đen, thật chỉ hận không thể xông lên đó đấm cho bọn họ mỗi người một trận! Cái gì mà con vịt con vịt! Vịt cái đầu mấy người á!
Đó rõ ràng là chim cánh cụt nhỏ mà!