“Tôi không cần biết, tôi chỉ biết, hai kẻ yêu nhau sâu đậm không có chuyện làm hại nhau, ngoài khi có kẻ thứ ba xen vào quấy nhiễu mọi chuyện.”
Câu nói này ẩn ý vụ việc bà đang cùng phu quân mình là Dạ Kình Nhị, một người là ông vua anh minh, một người là bậc mẫu nghi thiên hạ, hai người tựa như đôi uyên ương hạnh phúc yêu thương nhau.
Nhưng lại bị kẻ thứ ba là Dạ Kình Nhất, quá đỗi cố chấp với tình yêu của mình, lý trí hoàn toàn bị lu mờ mà hãm hại hai người.
“Bà…” Dạ Kình Nhất tức giận đến tát mạnh vào mặt của Thái hậu Lương Yến Uyển.
Thái Hậu đau đớn nhưng miệng vẫn cười cay đắng nhìn ông:
“Ông đánh đi, dù gì cuộc sống đau khổ của tôi đã vậy rồi, không ngại thêm cái tát này của ông. Ông là kẻ chuyên đi chia rẽ hạnh phúc của người khác.”
Thái Hậu nói xong, quay lại nhìn Dạ Huân Thiên, thấy hắn vô cùng đau đớn máu không ngừng bắn ra.
Cứ thế này thì hắn sẽ chết mất, hình ảnh này thật giống Dạ Kình Nhị chồng trước của bà.
Khi đó Dạ Kình Nhất không nương tay chút nào trực tiếp vung kiếm xuống giết chết đệ đệ ruột của mình. Cảnh tượng Dạ Kình Nhị chết thật đáng thương, cổ bị cứa một đường sắc lẹm, một lúc sau máu tươi không ngừng tuôn ra, lúc đó bà cũng chỉ biết ngồi đó nhìn chồng mình khóc, nước mắt đau khổ làm nhòe đi cảnh tượng trước mặt. Màu của máu cứ lan ra thấm vào trong tâm trí bà, đến hiện giờ khi nghĩ lại bà cũng cảm thấy không thở nổi.
Dạ Huân Thiên sau đó ngất lịm đi, còn Ba Ba Mạc Tỏa bị đưa đến lãnh cung. Cô đau đớn gào thét, mấy ngày trôi qua là những ngày đau khổ đối với cô.
Năng lượng cô truyền vào mới được một chút, như vậy không đủ cứu được Dạ Huân Thiên, hắn chưa thể sống được.
“Dạ Huân Thiên, bây giờ chàng ra sao rồi.”
Ba Ba Mạc Tỏa đau khổ, hằng ngày chạy ra phía cổng chính lãnh cung cầu xin thị vệ ở đó liên hệ với A Đa Đa, cô mong A Đa Đa có thể cứu giúp Dạ Huân Thiên.
Nhưng đám thị vệ thật cứng đầu, đứng yên bất động, hoàn toàn coi lời nói của cô như gió thoảng qua tai, không màng đến cô.
Ba Ba Mạc Tỏa đau đớn ngày ngày ngồi vật vạ nơi cổng chính đầy bụi bặm, xung quanh là những xác động vật chết nằm rải rác, rán chuột nhiều vô kể, mùi tanh tưởi hôi thối không khí ẩm mốc bốc lên nghi ngút.
Nhưng dù vậy, cứ đến giờ phát cơm, mặc dù chỉ là cơm thừa canh cặn, một bát cơm cùng canh rau loãng toẹt thì các phi tần bị nhốt lâu năm ở đây vẫn ăn một cách ngon lành.
Thấy hai người đưa cơm đến đang ghi chép gì đó, một người nói:
“Còn lại hai phần của ai đây?” Người này nhìn vào chiếc làn bên trong còn thừa hai phần cơm chưa có người lại lấy.
Người còn lại trả lời:
“Là của Lương quý phi và Mộc Phi mới đày xuống, thôi kệ đi, thời gian đầu ai cũng vậy thôi, làm giá chê bai này nọ, sau này đói quá vẫn phải ra vồ lấy mà ăn thôi.”
Đột nhiên mé bên này chạy đến một người phụ nữ tóc hoa râm làn môi thô ráp khô khốc, mặt mũi sần sùi tróc lên từng mảng rơi xuống nói:
“Chúng không ăn hay cho ta đi, có được không?”
Hai người kia nhìn nhau, sau đó quay đi không nói gì cũng không có từ chối.