Lộ Vô Quy nói: “Cháu là nói thật! Thôn Liễu Bình thông đường âm, cô viết thư dựa theo cách thức của thư âm phủ rồi đốt cho chú ấy, chú ấy có thể nhận được.” Nàng suy nghĩ một lúc, nói: “Chỉ là Du Kính Diệu không quá dễ viết thư hồi âm cho cô.”
Tả Nhàn hỏi: “Có thể?”
Lộ Vô Quy nói: “Có thể mà.” Nàng suy nghĩ thêm một chút, nói: “Nếu như không thể, cháu cho cô cái này. Cô đợi cháu chút nha.” Nàng nói xong liền chạy ngược về.
Tả Nhàn nghe thấy Lộ Vô Quy có cách, cũng không làm hòn vọng phu nữa, vội vàng đi theo. Bà đi theo sau lưng Lộ Vô Quy đến lán thì nhìn thấy Lộ Vô Quy mở ra một cái vali ngập tràn nhang nến và giấy, từ trong vali lấy ra một xấp giống như tiền tráng kim tạo ra từ giấy tráng kim dày tầm hai tấc.
Trước tiên Lộ Vô Quy phân ra một nửa, suy nghĩ một hồi, thu hồi hai tờ, lại nghĩ một hồi, thu hồi thêm hai tờ nữa, cuối cùng đưa ba tờ tiền tráng kim cho Tả Nhàn, nói: “Cái này đã cúng qua hương hỏa, dùng để mời thần, đưa cô ba tờ. Lúc đốt thư, đốt một tờ này, chú thích là thù lao đưa thư, là có thể mời tới quỷ thần giúp cô đưa đi.” Nàng nói xong nhìn thấy Tả Nhàn nhìn vào tiền tráng kim còn lại trên tay nàng, lập tức giấu tiền tráng kim ra phía sau, nói: “Cái này rất khó tạo, cháu là nể mặt cô là mẹ Du Thanh Vi mới đưa cô ba tờ. Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam muốn, cháu một tờ cũng không chịu cho.”
Du Thanh Vi đi vào phòng, kinh ngạc nhìn tiền tráng kim trong tay Tả Nhàn, hỏi: “Đây là?”
Lộ Vô Quy giải thích: “Mẹ chị muốn viết thư tình cho cha chị, lo lắng không nhận được, em cho cô ấy ba tờ tiền tráng kim mời quỷ thần đưa giúp.”
Du Thanh Vi trợn tròn hai mắt nhìn Lộ Vô Quy, tức giận nói: “Tiền tráng kim mời quỷ thần ắt không phải bình thường, mẹ chị chỉ là một người bình thường, bà ấy sẽ bị trúng tà. Là chính thần tới còn may, tổn hại ít phúc trạch, nếu là đại quỷ đại yêu linh tới, đều có thể bị đụng nát hồn phách tại chỗ hoặc bắt mất hồn vía.”
Lộ Vô Quy “Ồ” một tiếng, nói: “Đúng nhỉ.” Nàng nói với Tả Nhàn: “Vậy khi cô gửi thư tình cho Du Kính Diệu, cháu gửi giúp cô.”
Du Thanh Vi đỡ trán, hỏi Lộ Vô Quy: “Nếu như mời tới là chính thần thì sao? Em làm thế nào?”
Lộ Vô Quy lục ra Ly Long Bát Quái Bàn có thể làm tấm hộ tâm trấn ở ngực, nói: “Em có cái này.”
Du Thanh Vi cạn lời. Cô suy nghĩ một hồi, rất không yên tâm nói: “Như vậy đi, mẹ, mẹ muốn gửi đồ tặng quà cho cha…” Cô bỗng ngừng nói, thật sâu nhìn Lộ Vô Quy, mới nói tiếp: “Đưa thư, mẹ nói cho con, con lập đàn tràng mời chính thần.” Nói xong, đưa tay ra cho Tả Nhàn.
Tả Nhàn đành phải đưa cho Du Thanh Vi ba tờ phí giao hàng nhanh.
Du Thanh Vi lại đưa tay ra cho Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy bạt mạng lắc đầu, giấu tiền tráng kim ở phía sau. Nàng tạo ra hơn trăm tờ tiền tráng kim, cúng hương hỏa suốt bảy bảy bốn chín ngày, chỉ tạo thành công mười mấy tờ này, hôm nay bị tịch thu, không nỡ bỏ.
Du Thanh Vi nói: “Chị giữ giúp em, khi nào cần dùng em nói với chị, chị lập đàn hộ pháp cho em, rồi em hẵng dùng.”
Lộ Vô Quy hiểu, Du Thanh Vi là sợ nàng mời tới chính thần sợ bản thân bị tiêu diệt, mặt cười tươi, nói: “Em không mời thần.”
Du Thanh Vi ngạc nhiên hỏi: “Vậy em tạo tiền tráng kim nhiều như vậy làm gì?”
Lộ Vô Quy bẻ đầu ngón tay nói: “Gặp phải thứ em đánh không lại, có thể dùng để mua đường; khi đói bụng có thể đem ra ăn hương hỏa; lúc không có chuyện gì làm ôm đếm tiền cũng rất vui.” Nàng lại nói: “Lấy ra khoe Tả Tiểu Thứ với ba gã Quỷ Đạo cũng rất hay nha.”
Du Thanh Vi: “…”
Lộ Vô Quy bỏ tiền tráng kim vào trong túi ba lô mang bên mình, sau đó kéo chặt khóa ba lô.
Du Thanh Vi hoàn toàn hết chỗ nói. Cô thấy Lộ Vô Quy quý những tiền tráng kim này như vậy, cho là Lộ Vô Quy chắc chắn phải mang bên người, kết quả, vừa ngoảnh đầu lại đã để trong ba lô rồi. Ba lô của Lộ Vô Quy luôn luôn đeo trên lưng. Được rồi, Lộ Vô Quy không cho, cô không thể nào đi móc ba lô của Lộ Vô Quy.
Lán ngay tại cổng thôn Liễu Bình, xây khá bền chắc.
Du Thanh Vi lo lắng sau khi họ rời đi, sẽ có người vào ở lán xảy ra chuyện, trước khi đi thì đập bỏ lán, ngay cả đồ đã dùng qua, vì để tránh cho nhiễm phải âm khí hoặc thứ không sạch sẽ mang ra ngoài chuốc họa cho người ta, đều tưới xăng đốt luôn, đốt còn lại vụn thì đào hố chôn. Cô nói cho Trang Bảo Quốc cùng những công nhân lao động thuê từ thôn Liễu Bình: “Thôn Liễu Bình trong vòng ba mươi năm người sống không thể ở, ba mươi năm sau người sống có thể ở hay không, còn phải tìm người biết xem phong thủy tới xem qua mới được. Tiết thanh minh hàng năm tôi sẽ trở lại tảo mộ, sẽ xem phong thủy của nơi này. Nếu có chuyện gì, mọi người có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Lúc Trang Bảo Quốc cùng với những công nhân thôn Liễu Bình đang đào rãnh đào móng thì đào ra rất nhiều hài cốt, nhìn thấy tận mắt Du Thanh Vi chôn xuống rất nhiều thứ trấn phong thủy, còn nhìn thấy tận mắt Du Thanh Vi chỉ vào một chỗ cô ấy nói bên dưới có cái gì thì đào xuống là có thể đào ra cái đó, mọi người vô cùng tín phục đối với Du Thanh Vi, vội vàng đáp ứng.
Du Thanh Vi đưa cho những người hỗ trợ làm việc này mỗi người một viên ngọc bình an đã qua làm phép. Những viên ngọc bình an này được làm từ vật liệu thừa bán sỉ từ thương gia ngọc thạch, không đáng tiền, nhưng đều đã từng lập pháp đàn làm phép. Cô lại cho mỗi người một bao lì xì đại cát đại lợi một trăm hai, chào tạm biệt với họ mới rời đi.
Sau khi Du Thanh Vi trở về nhà khách, lại bảo ông chủ nhà khách sửa lại cửa sổ của căn phòng phạm vào cung tên sát, tránh nhất tiễn xuyên tâm, rồi lại bố trí lá chắn ngăn cản cái sát xông tới này, sau đó bảo ông chủ nhà khách mời Tỳ Hưu.
Hết thảy rốt cuộc chấm dứt ở đây, đoàn người thu dọn hành lý, trọ ở nhà khách một đêm, ngày hôm sau sau khi ăn sáng xong, lái xe quay về.
Xe chạy ra khỏi trấn nhỏ, ngắm nhìn bóng cây lốm đốm những tia nắng mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, Du Thanh Vi mới nhận ra đã đến tháng năm.
Cô nhìn màu xanh ngát miên man tràn trề sức sống trên những cánh đồng ngoài cửa xe, lại nhớ tới cảnh tĩnh mịch ở thôn Liễu Bình, thôn Liễu Bình cùng thế giới bên ngoài như là hai thế giới. Cô có ảo giác như là từ âm phủ leo về trần gian. Cô nghiêng đầu nhìn Lộ Vô Quy ngồi ở bên người, nhìn dung nhan quá mức trẻ trung này, trong lòng buồn bã khôn cùng. Cô từ âm phủ leo về trần gian rồi, lại để cho Lộ Vô Quy bỏ mạng ở dưới đất.
Du Thanh Vi cho rằng sau đợt tai nạn xe cộ năm cô mười bốn tuổi, cô sẽ không sợ cái chết nữa, cô có thể thản nhiên đối mặt với cái chết của bất kỳ người nào, của ông nội, của cha, của chính mình. Nhưng cái chết của Lộ Vô Quy lại khắc sâu vào trong đầu cô một cách thật đau đớn, hết lần này đến lần khác hiện lên ở trước mắt cô. Kia bóng người bị vây hãm trong bầy thây máu vung thước pháp Lượng Thiên, kia cái người bị moi ra tim còn không tự biết mà la cô: “Du Thanh Vi, chị mặc kệ em đi, chạy mau.” Cô không tài nào quên được cảnh Lộ Vô Quy ôm hài cốt xuất hiện ở cửa. Đột nhiên nhìn thấy Lộ Vô Quy, cô cho là xuất hiện kỳ tích, Lộ Vô Quy còn sống trở về rồi, nhưng sau đó, cô nhìn thấy trong lòng Lộ Vô Quy ôm hài cốt, khoảnh khắc ấy đau đến thấu xương, lòng tràn đầy hoảng hốt lo sợ.
Nếu như có thể, cô nguyện đền mạng cho Lộ Vô Quy, đổi lại Lộ Vô Quy được sống.
Thế nhưng, không có nếu như.
Editor: Cuối cùng sau bao nhiêu năm mình cũng đã hoàn thành cái bộ Quy hồn này, lâu thật đấy! Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ một con rùa như mình nhe:D. Phải nói rằng đây là bộ mình cảm thấy vừa dài vừa khó nhất, có nhiều thuật ngữ từ lóng huyền học với kinh doanh này nọ đã khó hiểu rồi mà bà Tuyệt Ca đôi khi còn hay viết sai chính tả lắm, mình edit muốn bung não luôn ấy =))). Vậy nên chắc hẳn bản edit này vẫn còn rất nhiều sai sót, bạn nào có góp ý chỉnh sửa gì thì cứ nhiệt tình bảo mình nhe. Mình biết ơn lắm đó.
Còn về phần 2 bộ Quy hồn tục, nó phải dài gấp đôi cái phần 1 ý chứ, nhìn nản thiệt sự =))). Nếu không có bạn nào edit thì mình vẫn sẽ làm nốt cho trọn bộ luôn. Nhưng mình sẽ edit ngầm cho nhiều nhiều trước đã rồi sẽ đăng để mọi người đọc khỏi mất hứng. Và cá là sẽ lâu lắm đấy vì mình còn phải lấp nốt mấy hố khác nữa, vậy nên ai không đợi được thì cứ tìm đọc QT luôn nhé.
Dưới đây là vài chiếc ảnh minh họa mình lụm lặt từ lâu lắm rồi, nhớ không nhầm là đăng trên weibo của tác giả. Nhìn bé Lộ Ăn Bậy nhà ta nóng bỏng thế kia chứ! Nào có chút ngờ nghệch gì đâu:D

