Nàng hơi do dự, thế nhưng Ngưu Hữu Đạo lại bức ép nàng, hỏi lại lần nữa:
– Quận chúa cho rằng ta đã làm sai sao?
Đối mặt hắn, cuối cùng Thương Thục Thanh cũng thỏa hiệp:
– Đạo gia không sai, ngài chỉ muốn tốt cho huynh muội ta mà thôi.
Ngưu Hữu Đạo im lặng, hắn còn đang hi vọng Thương Thục Thanh kiến quyết hơn rồi sau đó mọi người đều không nợ nhau, ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn liền mang Viên Cương rời đi nơi này.
Hắn cảm giác được, hai huynh đệ mình là bị cô gái này kéo lại, khi ở chùa Nam Sơn thì hai người họ bị cô gái này giữ lại. Cảm giác như hai người họ là sắt thép cứng rắn nhưng khi gặp cô gái này lại biến thành mềm, cứng không cứng được, mềm lại cũng không mềm nổi.
Thật sự là nữ nhân phiền phức hơn nam nhân mà, Ngưu Hữu Đạo thở dài:
– Nếu như vậy, còn cần hỏi nữa sao?
Thương Thục Thanh than nhẹ, nói theo hướng khác:
– Phượng Nhược Nam đã biết mình bị người hạ độc, như vậy thì về sau ca ca của ta phải ở chung với tỷ ấy như thế nào??
Ngưu Hữu Đạo nghe xong thì khá vui vẻ, lấy bông hoa ở trên tai xuống, hít một hơi nhẹ:
– Quận chúa đừng lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần mục đích cuối cùng không lệch lạc là được. Còn về việc sống chung của vương gia thì nếu là phúc chính vương gia được hưởng, nếu là họa thì chính vương gia phải chịu, tại sao chúng ta phải quan tâm nhiều chứ? Trên đời này làm gì có chuyện nào là mười phân vẹn mười, đời người chắc chắn sẽ có lúc lên voi xuống chó, ngươi nói có đúng không?
Đương nhiên là hắn không cho rằng Thương Triêu Tông bị vợ mình đánh có gì không ổn, cơ bản là người bị đánh không phải là mình.
– …
Thương Thục Thanh khá yên lặng, chuyện này là do ngươi làm, bây giờ lại chẳng quan tâm chút nào, cũng quá vô sỉ đi. Người này thật sự là không chịu trách nhiệm chút nào, chỉ quản giết chứ không quản chôn mà! Nàng dở khóc dở cười nói:
– Đạo gia, nếu việc này truyền ra ngoài thì ca ca của ta làm gì còn mặt mũi mà nhìn người chứ?
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại:
– Người của chúng ta sẽ tuyên dương việc này sao?
Thương Thục Thanh lắc đầu:
– Đương nhiên là không!
Ngưu Hữu Đạo khoanh tay lại:
– Như vậy thì Phượng gia sẽ tuyên dương chuyện này sau khi biết sao? Phượng Nhược Nam lại rất cứng rắng, ngươi yên tâm đi, việc này sẽ chỉ làm nàng ta nghĩ cách trả thù chứ tuyệt đối sẽ không tuyên dương ra ngoài. Chúng ta không nói, Phượng gia cũng không nói, ngay cả Phượng Nhược Nam cũng không dám nói chuyện này ra ngoài, như vậy thì còn lo lắng gì nữa. Ngay cả khi chuyện này bị tiết lộ ra ngoài thì chuyện vợ chồng nhà người ta, hai người muốn chơi như thế nào cũng được, liên quan chó gì tới người khác, vương gia lại hạ thêm cho nàng ta vài liều nữa thì ông trời cũng sẽ không quan tâm, quận chúa có cần lo lắng như vậy hay không?
Thương Thục Thanh thở dài, cũng phát hiện mình thật sự nhàm chán, chuyện trong mắt mình là rất nghiêm trọng, thế nhưng trong mắt người ta lại nhẹ như lông hồng. Nàng phát hiện mình nói thêm cái gì cũng vô ích, người ta thích làm thì làm, không quan tâm tới cách nhìn của người khác.
Không nói cái này nữa, ánh mắt của Thương Thục Thanh chuyển tới túi đậu nành kia:
– Đạo gia, hai người đang định làm gì với túi đậu nành này sao?
– Ha ha, Viên Cương thèm ăn nên bảo ta làm vài món cho hắn.
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Viên Cương rồi lại chỉ vào đậu nành:
– Hôm nào đó ta sẽ làm ra món mới, còn mời quận chúa tới thưởng thức.
Đậu nành còn có thể làm cách nào khác nữa sao? Chưng? Hay nấu? Hay là hầm? Hay lại là nướng? Thương Thục Thanh suy nghĩ một lát vẫn không hiểu ra sao, chỉ có thể gật gật đầu:
– Được rồi! Như vậy là ta có lộc ăn, hôm đó sẽ thưởng thức tay nghề của Đạo gia.
– Đảm bảo quận chúa sẽ hài lòng!
Ngưu Hữu Đạo rất vui vẻ mà đồng ý rồi quay đầu nói với Viên Cương:
– Nếu sau này muốn ăn ngon thì mắt phải sáng lên, chú ý thu thập thêm gia vị đi.
Hắn cũng đã ở đây vài năm rồi, cũng phát hiện nền ẩm thực ở đây quá đơn giản, cũng có quan hệ với cách nấu ăn đơn giản của nơi này.
Viên Cương gật gật đầu.