“Liệu có phải người của Hằng Nhạc Tông hay Thanh Vân Tông không?”
“Khả năng này rất cao”, có người nói: “Ba tông hỗn chiến, ba tông đều thảm, ba nhà đều tức nghẹn. Bây giờ Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông đang âm thầm liên hợp dưới sự cố gắng của phía Thông Huyền, bọn họ có lý do để làm chuyện này”.
“Những chuyện này nói sau đi!”, Ân Trụ hít sâu một hơi: “Cử người đón Hàn Tuấn về đã! Hắn là đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông, thiên phú rất cao, không thể để kẻ khác giết con tin được”.
“Đi chuộc Hàn Tuấn”, Thành Côn trầm giọng ra lệnh: “Còn nữa, nhớ phải điều tra thật kỹ lai lịch kẻ đó”.
“Rõ”.
…
Lại là đỉnh núi Khung Sơn, mọi người đã tập trung đông nghịt, bao phủ cả đất trời.
Nhìn từ xa đã thấy có người ngồi vắt vẻo trên tảng đá, đó là một phân thân, hơn nữa sau khi nhìn thấy mặt, mọi người phát hiện là phân thân của Chung Ly.
Mà bên cạnh phân thân của Chung Ly còn có một đệ tử trẻ tuổi bị phong ấn bởi phù chú, nếu Diệp Thành ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này, bởi vì hắn ta chính là Hàn Tuấn – đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông.
Mà lúc này Hàn Tuấn vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Tối qua hắn ta làm xong nhiệm vụ trở về tông môn, còn chưa đến cửa nhà đã bị bắt, bị thanh gậy sắt gõ vào ngất xỉu, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở đây.
“Làm gì vậy? Lại bắt đệ tử của Chính Dương Tông à?”, tiếng thảo luận nối tiếp nhau, hơn nữa ánh mắt mọi người đều tập trung trên phân thân của Chung Ly.
