Tạ Quế Anh tâm trạng rất kích động nắm chặt lấy cổ áo của Hắc Ảnh, vô tình kéo mặt nạ của anh ta ra lộ ra…
Một nửa khuôn mặt rất đáng sợ.
Từ phía dưới mũi, một nửa khuôn mặt của anh ta bị bỏng đến mức ngưng mủ đến mức không còn hình dáng nữa.
“Aaaaa…
Tạ Quế Anh kêu lên một tiếng ngắn ngủ, ý thức được nơi nay là bệnh viện, Cố Đình Sâm vẫn còn đang ở căn phòng sát vách để nghỉ ngơi.
Cô cố hết sức bịt miệng lại, bị dọa đến mức ngã bệt xuống đất.
“Anh… Anh là người hay là quỷ?”
Gô chỉ vào Hắc Ảnh, giọng nói run rẩy vang lên.
Hắc Ảnh vẫn không để ý, sắc mặt vân rất quỷ dị.
Khóe mắt nhướng lên rõ ràng là đang rất vui vẻ, khuôn miệng của anh ta chẻ đôi, lộ ra làn da màu nâu ở bên trong nhăn nheo, cùng hàm răng trắng.
Trông giống như là… ác quỷ từ trong địa ngục, là loại có thể ăn thịt người, giữa ban ngày cũng có thể mang lại cho người ta cảm giác sởn gai ốc.
Trên gương mặt của anh ta còn có một vết dao, một đường dài và hẹp xấu xí như loài bò sát.
Hắc Ảnh bình tĩnh lấy lại chiếc mặt nạ từ trong tay cô đeo lại lên mặt một lân nữa.
“Đừng căng thẳng, ông Cố Đình Sâm vẫn còn nghỉ ngơi ở phòng bên kia, hiện tại vừa mới ngủ rất sâu, vừa rồi chẳng qua chỉ là hù dọa cô.
“Mặt của anh….”
“Rất đáng sợ có phải hay không?”
Anh ta vừa cười vừa nói, giọng nói có chút quỷ dị.