Lửa giận trong lòng Cừu Dương không ngừng thiêu đốt.
“Trương Thác, tôi phải lấy mạng của cậu!” Cừu Dương hét lớn một tiếng, thân hình vọt lên phía trước.
Nhưng thân hình của Cừu Dương vừa mới động, đã bị một người cản lại.
Trên người mặc áo gai, đầu đội mũ vành rộng xuất hiện ở trước mặt Cừu Dương.
“Ma Y? Làm sao, anh cũng muốn ngăn tôi ư?’ Cừu Dương nhìn chằm chằm người trước mắt.
“Ha ha” Ma Y phát ra thanh âm khàn khàn: “Ngăn cản anh, sao tôi phải ngăn cản anh chứ, tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh một chút, nếu bây giờ anh ra tay với người trông coi lồng giam Địa Ngục, thì ở ngay giây phút anh đụng vào cậu ta đó, đừng có trách tôi vô tình, tôi cũng chỉ là dựa theo quy định làm việc mà thôi”
Cừu Dương nắm chặt nắm đấm nói: “Được lắm! Các người được lắm, để tôi xem các người có thể đi tới đâu!”
Cừu Dương hất tay áo lên, Ngự Khí rời đi.
Ma Y cười ha ha, sau đó cũng Ngự Khí rời khỏi nơi này.
Không có hội Thần Ẩn ở đây vướng tay vướng chân, bọn người Trương Thác càng thuận lợi xử lý đám thị tộc kia, nói thật nếu hội Thần Ẩn không nhúng tay vào chuyện này, kết quả như thế nào ai cũng đã đoán ra được, chuyện hôm nay định sẵn là sẽ không còn có biến số.
Vốn là tiệc cưới của Chúc thị, nhưng giây phút Trương Thác xuất hiện, màu đỏ hỉ của trang viên càng được tô đậm thêm một tầng, chỉ là màu đỏ này lại là do máu tươi nhuốm đỏ.
Tiếng la hét không ngừng vang lên.
Trương Thác quay người, nhìn thẳng người phụ nữ sau lưng mình.
Một giây trước quân vương Địa Ngục hùng dũng, không ai sánh bằng bắn sát khí ra xum quanh bốn phía, nhưng trong nháy mắt anh nhìn người phụ nữ của mình, cỗ sát khí ấy biến mất không thấy đâu.
Trương Thác há to miệng, lại không biết nên nói cái gì, anh dùng tên giả Trương Ức Thùy ở bên ngoài lăn lộn, đã đủ để chứng minh nỗi nhớ của anh với người phụ nữ này, khoảng thời gian anh rời đi này, không giây phút nào anh không nhớ đến người phụ nữ trước mắt này.