Thang Kim Long không dám trực tiếp muốn, mà là dò hỏi: “Sếp Đinh, không làm thì sẽ không có ăn, ngài để cho tôi ở biệt thự tốt như vậy, là muốn tôi vì ngài làm chút gì sao?”
“Tôi muốn anh Thang giúp tôi một việc, một việc nhỏ.”
“Ừm? Nói đi.”
Đinh Hồng Diệu nhìn Thang Kim Long vài giây, lập tức nói: “Tôi biết anh Thang ngày mai phải đi nghiệm thu hạng mục công trình giai đoạn một của Đất hoang phía Bắc thành phố, tôi hy vọng… Ngài tuyên án công trình không đạt tiêu chuẩn.”
Ừm?
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nháo vậy không tốt, sẽ xảy ra chuyện lớn.
Thang Kim Long nhẹ nhàng vỗ bàn, nói: “Cái này nghiệm thu, đủ chuẩn chính là đủ chuẩn, không đủ chuẩn chính là không đủ chuẩn, đây không phải là chuyện mà tôi có thể tự quyết định được.”
Đinh Hồng Diệu nói: “Anh Thang, có đủ chuẩn hay không còn không phải là một câu nói của anh sao? Anh yên tâm, chỉ cần ngày mai ngài tuyên bố không đạt yêu cầu, sau này tôi sẽ không đưa ra yêu cầu gì với ngài nữa.”
Thật ra thì, thật đúng chỉ là chuyện một câu nói của Thang Kim Long.
Một câu nói, có thể đổi một căn biệt thự, đổi thành bất kì kẻ nào cũng khó có thể cự tuyệt.
Thang Kim Long do dự một lát, đột nhiên, điện thoại di động vang lên, anh ta nhìn thoáng qua, là cha mình gọi tới.
“Ngại quá, ba tôi gọi điện thoại tới, tôi đi ra ngoài một chút.” Thang Kim Long cầm điện thoại đi ra ngoài.
Trong phòng.
Đinh Hoàng Liễu chớp chớp mắt, hỏi: “Anh, anh cảm thấy có thể chấp nhận yêu cầu của chúng ta không?”
Đinh Hồng Diệu ha ha cười lạnh: “Một câu nói có thể lấy đi một căn biệt thự hơn 30 tỷ, đổi lại là em, em sẽ nhận hay không?”
“Vậy đương nhiên sẽ nhận!”