– Bình thường
Khóe miệng Mục Trần giật giật, cái tàng kinh lâu chết tiệt này cũng thật là keo kiệt, chỉ lấy ra một đạo tuyệt thế thần thông bình thường mà cũng dám đổi lấy Bát bộ phù đồ, chẳng lẽ tên này lại biết tinh túy của bát bộ phù đồ không nằm ở phương pháp tu luyện?
– Thứ 2 là cái gì?
Mục Trần trầm ngâm một chút rồi hỏi tiếp, tuyệt thế thần thông bình thường mặc dù cũng có sức cám dỗ rất lớn, nhưng hắn vừa mới lấy được bát bộ phù đồ xong cho nên cũng không tha thiết cho lắm.
– Thứ 2, đổi lấy cảm ngộ về tầng cảnh giới thứ 2 của Nhất Khí Hóa Tam Thanh.
Ánh mắt Mục Trần ngưng lại, cảm ngộ về cảnh giới thứ 2 của nhất khí hóa tam thanh?
Sau khi tu luyện thành công nhất khí hóa tam thanh, Mục Trần cũng biết được, nó có 3 tầng cảnh giới, tam phân cảnh, tam hợp cảnh, tam thần cảnh.
Mà hắn hiện giờ cho dù ngày đêm khổ tu thì nhất khí hỏa tam thanh vẫn dậm chân ở tầng thứ nhất “Tam phân cảnh”, còn về tầng 2 “tam hợp cảnh”, đến một chút da lông hắn cũng không sờ tới được.
Có thể nói hiện giờ, Nhất khí hóa tam thanh là thủ đoạn quan trọng nhất của hắn, hơn nữa kèm theo với việc thực lực hắn tăng dần, độ quan trọng của nó cũng sẽ ngày càng tăng lên.
Cho nên, nếu có thể tăng cảnh giới của nhất khí hóa tam thành thì tuyệt đối là cám dỗ lớn với hắn.
Hắn cũng rất muốn biết: Tam hợp cảnh của nhất khí hóa tam thanh rốt cục có uy năng bực nào.
ý niệm trong đầu chuyển động, ánh mắt Mục Trần rất nhanh chóng trở nên kiên định lại, sau đỏ ngẩng đầu lên nhìn hư không trước mắt, gật đầu một cái, nói:
– Vậy lựa chọn thứ 2 đi.
Thay vì tốn công sức đi tu luyện tuyệt thế thần thông khác, chi bằng trước tiên tu luyện nhất khí hóa tam thanh tới đại thành.
Mà sau khi Mục Trần gật đầu, không gian quanh người hắn lại biến hỏa một lần nữa, tinh không tan đi, lá cây màu vàng kim trải đầy mặt đất, mà phía trước lại có một cây cổ thụ to lớn đứng sừng sững, trên cổ thụ dường như khắc rõ vô số phù văn thần kỳ, chậm rãi ngọ nguậy, cho người khác cảm giác trí tuệ.
bên dưới cổ thụ chợt có linh quang ngưng tụ, cuối cùng biến thành một thân ảnh cao ráo.
– Thiên đế tiền bối?
Mục Trần nhìn thân ảnh quen thuộc này, nhất thời kinh thanh nói, bởi vì thân ảnh đỏ rõ ràng chính là Thiên Đế.
Nhưng chẳng phải thiên đế đã hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa rồi sao? làm sao lại xuất hiện ở đây?
Trong lúc Mục Trần đang nghi hoặc, dưới cổ thụ, thân ảnh thiên đế cũng ngẩng đầu, sau đỏ mỉm cười với Mục Trần, vẫy vẫy tay, khiến cho Mục Trần cũng đi tới phía hắn, cùng đứng dưới bóng cổ thụ.
Thiên Đế ngồi xếp bằng xuống, tay chỉ chỉ mặt đất, Mục Trần cũng ngồi xuống.
Thiên Đế một tay kết ấn, không gian quanh thân dao động, hai đạo thân ảnh hiện ra, cũng là 2 thiên đế khác mặc áo màu trắng đen.
Hiển nhiên đây là “Nhất khí hóa tam thanh”.
Mục Trần thấy vậy, dường như suy nghĩ điều gì, trước mắt hắn cũng không phải là thiên đế, mà là lạc ấn thiên đế để lại trong lúc tu luyện nhất khí hóa tam thanh, còn cái lạc ấn này hẳn là cất giữ bến trong tàng kinh lâu.
Hắc bạch thiên đế cũng ngồi xếp bằng xuống, sau đó 2 tay duỗi thẳng ra, 2 mắt nhắm lại.
Bản tôn của thiên đế khẽ gật đầu với Mục Trần, Mục Trần thoáng chần chờ một chút, sau đó cũng một tay kết ần, hắc bạch Mục Trần thoáng hiện ra, cuối cùng ngồi xếp bằng xuống phía trước hắc bạch thiên đế.
Dưới tán cổ thụ, 6 thân ảnh ngồi đối diện nhau, sau đó 3 Mục Trần cũng xòe tay ra, chạm vào bàn tay của 3 thiên đế.
Oành!
trong chốc lát khi 2 bàn tay tiếp xúc, nhất thời trong đầu Mục Trần bộc phát ra tiếng uỳnh, dường như cỏ tiếng phạm âm* trong đầu, một luồng tin tức thật lớn tràn vào trong đầu hắn như nước lũ.
*phạm âm: tiếng đọc kinh phật
trong luồng tin tức này dường như có vô số hình ảnh, mỗi hình ảnh đều là cảnh tượng thiên đế tu luyện khi còn sống, mỗi hình đều là cảm ngộ thiên đế rút ra khi tu luyện.
Thần trí của Mục Trần chỉ đảo qua một cái liền hoàn toàn chìm đắm vào trong đó,vào lúc này, đủ loại rào cản gặp phải khi tu luyện nhất khí hóa tam thanh đều trở nên thông suốt sáng tỏ.
Mục Trần biết sự trân quý của loại trạng thái này, cho nên trực tiếp phong bế tất cả giác quan, hoàn toàn chìm đắm vào trong loại cảm ngộ này, mượn nơi đây, không ngừng thôi diễn, nghiên cứu cảnh giới thứ 2 của nhất khí hóa tam thanh.
Mà bên ngoài, trên thân thể bổn tôn Mục Trần cùng với 2 hỏa thân cũng bắt đầu hiện lên linh quang nhàn nhạt, linh quang của 3 người đan xen lẫn nhau, tựa như tạo thành từng đạo ánh sáng nối liền 3 người lại với nhau.
Bắc vực, tử vân tông.
sắc mặt 3 người tử thiên bi phát khổ, như vậy chẳng phải là trong vòng 1 năm này bọn họ cũng chỉ có thể giống như hạ vị địa chí tôn, người thanh niên kia thật là đáng sợ, sớm biết như thế cũng sẽ không dám đi Mục phủ nữa.
Tử vân chân quân thấy dáng vẻ bọn họ như vậy, khẽ cau mày, hờ hững nói:
– Thế mà lại coi thường Mục Phủ rồi, không nghĩ bắc giới nho nhỏ lại có thể xuất hiện nhân vật bậc này
Trong mắt tử thiên bi hiện lên một tia lạnh lẽo, nói “Tông chủ, chủ nhân mục phủ kia cực kỳ bá đạo, không cho tử vân tông ta chút thể diện nào, không chỉ bóp vỡ tử vân thư, hơn nữa nghe đồn, bọn họ cũng muốn làm bá chủ bắc vực, ngang hàng với tử vân tông ta”
Hai mắt tử vân chân quân híp lại, cười lạnh lắc đầu:
– Thật là mơ mộng hão huyền
Bắc giới hiện nay căn bản đã bị tử vân tông, lôi âm sơn, kim điêu phủ phân chia, Mục Phủ kia nếu muốn nhảy lên địa vị bá chủ thì phải cướp đi một ít địa bàn từ trong tay họ.
Mà hiển nhiên cả 3 nhà cũng sẽ không vui lòng thấy điều này.
Nghĩ đến đây, trong mắt tử vân chân quân chợt lóe lên tử quang, nói:
– Nếu thằng trẻ ranh kia của Mục phủ đã có dã tâm như vậy, vậy bản tọa sẽ đưa cho hắn một tấm thiệp mời đại hội bắc vực, bản tọa lại muốn nhìn một chút xem rốt cục hắn có năng lực gì mà dám cướp đồ trong tay chúng ta!
Cục diện bắc vực đã cố định, thế mà Mục phủ kia lại tự cho rằng mình có thể đánh vỡ cục diện, tiến thêm một bước, nhưng kết quả cuối cùng sẽ khiến cho tên phủ chủ trẻ tuổi đó hiểu, dã tâm của hắn ngây thơ đến mức nào.