Mấy người ở đó quay sang nhìn nhau.
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ đ vật, lấy ra một chút đồ ăn lót dạ, bày lên mâm, nhẹ nhàng đặt trước mặt Mèo Con.
Mắt Mèo Con sáng rực lên, vội vội vàng vàng cầm hai miếng, há miệng bắt đầu ăn.
Cố Thanh Sơn ngồi bên cạnh cô, chậm rãi nói: “Ăn chậm một chút, không cần vội.”
“Chịu thôi, không sửa được, hơn nữa anh trai em ăn còn nhanh hơn.”
Mèo Con vừa ăn vừa nói.
Cố Thanh Sơn cười lên, bất đắc dĩ lắc đầu.
Mèo Con và Barry từng trải qua rất nhiều năm cực khổ, thường xuyên chịu đói, cho nên vừa nhìn thấy đồ ăn là lập tức phải cho vào miệng, nếu không sẽ bị đối phương cướp đi.
Lúc này, ở giữa hai cô gái đột nhiên xuất hiện một cái đồng hồ báo thức màu trắng.
Bên trên đồng hồ báo thức, kim phút của đồng hồ nhích chầm chậm từng chút một.
Một loạt tiếng máy móc từ bên trong đồng hồ báo thức vang lên: [Chú ý! Chú ý!]
[Các ngươi còn dừng ở đây được ba phút!]Hai cô gái nghe xong, gấp gáp hơn hẳn.
“A… Đây là cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi hai cô gái.
Anna nhanh chóng nói: “Chúng tôi trở về từ quá khứ để đưa tin cho anh, nhờ có cái đồng hồ báo thức này mới có thể tìm thẳng đến chỗ anh. Thời gian của đồng hồ báo thức kết thúc là chúng tôi phải lập tức quay về.”
Mèo Con nói tiếp: “Cho nên chúng tôi phải tranh thủ thời gian!”
Hai cô gái nói xong cũng không để ý tới Cố Thanh Sơn nữa.
Mèo Con ăn như hổ đói, tốc độ ăn uống tăng lên mấy lần.
Anna thì uống sạch hết một bình rượu, sau đó “loảng xoảng” một tiếng vứt bình rượu trên mặt đất rồi đưa tay mở tiếp một bình khác, tiếp tục ừng ực ừng ực rót vào trong miệng.
Mọi người: “…”
Diệp Phi Ly nói nhỏ: “Không phải các cô ây đến đưa tin sao?”
Laura nói nhỏ: “Đúng, các cô ấy nói như vậy.”
Cố Thanh Sơn lại nhẹ nhàng thở ra, khua tay nói: “Không cần tiếp tục đề phòng.”
Đám người thu vũ khí lại.
Một phút trôi qua…
Một phút rưỡi…
Mèo Con vừa ăn, vừa nghiêm mặt nói:
“Anna, thời gian không còn nhiều rồi, nói chuyện chính!”
Anna đành phải buông bình rượu thứ hai xuống, cất toàn bộ bình rượu còn lại trên bàn vào không gian của mình.
Làm xong những việc này, cô mới xoay người, đi tới ôm Cố Thanh Sơn rồi nói: “Bọn tôi trở về là muốn truyền lại một điều —— Khoan đã, hai người này là người một nhà sao?”
Cô cảnh giác nhìn hai gã đàn ông trên mặt đất.
“A, vừa rồi bọn họ giả mạo các cô, muốn dẫn bọn tôi vào bẫy.” Cố Thanh Sơn nói.
Lông mày Anna nhíu lại.
“Bổn tiểu thư là Tử Thần, người giả mạo Tử Thần chắc chắn phải chết.” Cô nói.
Hai gã đàn ông kia lập tức nghoẹo đầu, không còn hơi thở.
Bọn họ chết rồi.
Lúc nàyAnna mới quay đầu lại, nói với Cố Thanh Sơn: “Trong thời điểm quá khứ kia, chúng ta giao chiến với quân đoàn Hỗn Loạn vô số lần, có thắng có bại, đánh tới lúc tất cả đồ tiếp tế đều dùng hết mà vẫn không thể nào thắng hoàn toàn được.”
Mọi người giật mình.
—— Chẳng trách hai người này giống như quỷ đói đầu thai.
Anna tiếp tục nói: “Có mấy lần rõ ràng chúng ta sắp thắng, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, chủ yếu là vì Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả —— chúng ta đã tìm hết mọi biện pháp nhưng vẫn không thể giết chết nó.”
“Thanh Sơn, anh còn đang chủ trì trận đấu, không thể rời khỏi chiến trường, càng không cách nào quay về khoảng thời gian này để gặp mình, cho nên anh muốn chúng tôi trở về nói với chính anh một chuyện.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Tôi muốn nói cho tôi biết cái gì?”
“Không thể nào giết chết hẳn Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, nó có thể hấp thụ linh hồn người khác để hồi phục bản thân.”
“Cho nên đừng vội trở lại quá khứ, trước hết phải tìm được thứ đồ kia.”
“Thứ gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Anna bất mãn nói: “Anh không biết bản thân anh cẩn thận lắm à? Anh đâu có nói rõ với tôi là cái gì, chỉ nói cho tôi là anh giữ mảnh vỡ của thứ đó.”
Mảnh vỡ!
Cố Thanh Sơn nhớ lại một chuyện trước đây.
Trong thoáng chốc, giọng nói của Người tạo vật của Đất lại quanh quẩn bên tai hắn:
“Khi ngươi cầm mảnh vụn này, lập tức có thể cảm ứng được vị trí của thanh trường mâu.”
“Hãy cầm lấy nó, nó sẽ dẫn ngươi đi tìm kiếm thanh trường mâu này—— Ta không thể nói được là vì sao, nhưng ta luôn cảm thấy nó là thứ mấu chốt để có thể đánh gục Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.”
“Tất cả hy vọng, đều bắt đầu từ nơi đó.”
“Thời gian… đã gấp lắm rồi.”
Cố Thanh Sơn tỉ mỉ nhớ lại, ở bên kia, đồng hồ báo thức màu trắng đột nhiên hét rầm lên:
[Năm giây cuối cùng!]Anna đỏ mặt, hôn một cái lên mặt Cố Thanh Sơn ngay trước mặt mọi người.
Mèo Con thì vội vội vàng vàng đóng gói mớ đồ ăn còn lại.
[Đến giờ!]Đồng hồ báo thức phát ra tiếng kêu chói tai.
Bụp —— ——
Hai cô gái biến mất trong nháy mắt.
Mọi người: “…”
Diệp Phi Ly khoanh tay nói: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy…”