Minh Chiếu nói:
– Sau này ngươi phải cẩn thận một chút, tuy pháp nguyên bị hủy rất khó khôi phục nhưng cũng không phải không có một chút biện pháp khôi phục, có được một gốc thần thảo… Tuy khả năng không lớn, cho dù Huyết Yêu có thể khôi phục pháp nguyên, chắc hẳn tu vi sẽ tổn hại rất nặng, dù thế ngươi vẫn phải cẩn thận đấy.
– Tạ tiền bối nhắc nhở!
Miêu Nghị chắp tay tạ ơn, lại thỉnh giáo:
– Không biết là thần thảo gì có thể khôi phục pháp nguyên bị hủy?
Ngọc Linh chân nhân cũng muốn lãnh giáo, lịch duyệt của Chính Khí Môn không sánh bằng Thiên Hành Cung, biết nhiều một chút cũng tốt.
Minh Chiếu cười nói:
– Chúng ta biết linh thảo không bằng tiên thảo, thí dụ như Tinh Hoa Tiên Thảo có năng lực chữa thương rất mạnh, các vị đều biết, thần thảo còn cao cấp hơn tiên thảo, về phần thần thảo gì có thể khôi phục pháp nguyên, ta cũng chưa từng gặp qua, thần thảo phần lớn chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, ta cũng chỉ nghe sư môn trưởng bối nói qua, nghe nói Thánh chủ và Phật chủ có một loại thần thảo tên là ‘ Hộ Pháp Thần Chi ’, có thể chữa trị pháp nguyên bị hao tổn, chắc hẳn Huyết Yêu không có khả năng đạt được thứ này trong tay Thánh chủ và Phật chủ. Lại nói Huyết Yêu, ta nhớ Huyết Yêu có liên quan tới truyền thuyết thần thảo xa xưa.
Miêu Nghị khẽ giật mình nói:
– Chẳng lẽ Huyết Yêu có thần thảo?
– Không phải chuyện như thế!
Minh Chiếu mỉm cười khoát tay nói:
– Chỉ có sâu xa với Huyết Yêu, công pháp Huyết Yêu tu hành tám chín phần mười đến từ Huyết Ma. Nghe đồn năm đó Huyết Ma có một gốc thần thảo, dưới cơ duyên xảo hợp hái được sâu trong tinh không, có người nghe Huyết Ma khoe khoang qua, nghe nói chỉ cần ba hồn bảy vía bất diệt, gốc thần thảo có thể đúc lại thân thể huyết nhục như cũ, ba hồn bảy vía gửi vào bên trong, người chết trọng sinh, khôi phục như ban đầu. Tuy nhiên Huyết Ma trong tay trưởng lão bản phái, tu vi Huyết Ma không có biện pháp làm ba hồn bảy vía bất diệt, cộng thêm không thấy hắn có thần thảo trong tay, cũng không có người nào nhìn thấy bao giờ, chắc chỉ là đồn đãi.
Miêu Nghị nhớ lại một hình ảnh, nhớ lúc hắn nhổ huyết liên trong Huyết Hồ Lô, hào quang trên ngó sen sáng ngời rực rỡ.
Chuyện này tạm thời không nên lộ ra ngoài, tiếp tục thỉnh giáo.
– Cái gì gọi là ba hồn bảy vía bất diệt?
Ngọc Linh chân nhân lại biết rõ, cười nói:
– Ngươi cũng đừng có nghĩ nhiều, chờ tu vi của ngươi đạt tới cảnh giới pháp lực vô biên sẽ hiểu, đây không phải là cảnh giới chúng ta có thể ngấp nghé.
Sắc mặt Miêu Nghị khó hiểu, Chung Ly Khoái nói:
– Ba hồn bảy vía chính là tinh khí thần của con người, tu vi đến cảnh giới pháp lực vô biên, tinh khí thần của ngươi đạt tới mức hóa thành hình thái, người đạt tới cảnh giới này, tinh khí thần sẽ dung hợp làm một với thân thể. Mà ba hồn bảy vía cũng không phải có thể bất diệt, nếu thật bị chém giết cũng sẽ chết.
Minh Chiếu cũng nói:
– Chính là đạo lý này!
– Thì ra là thế!
Miêu Nghị chợt hiểu ra, tâm hắn hướng tới, thử hỏi:
– Nghe nói Thiên Hành Cung có cao nhân pháp lực vô biên, không biết là thật hay không?
Minh Chiếu mỉm cười nói:
– Tệ phái có vài vị trưởng lão và chưởng môn tu vi đều đạt tới cảnh giới pháp lực vô biên!
Miêu Nghị hít sâu một hơi, không phải một, thậm chí có vài!
Các sư huynh đệ Ngọc Linh chân nhân vô cùng kính nể.
Bỏ qua không nói tới việc này, Minh Chiếu lại lãnh giáo Ngọc Linh chưởng môn việc khác.
– Nghe nói Chính Khí Môn có công pháp khắc chế tà ma yêu vật, không biết là thật là giả?
Lời này vừa nói ra, nội tâm Miêu Nghị chấn động, biết rõ có quan hệ với huyết sát khí trong Huyết Ma Trận.
Ai ngờ Ngọc Linh chưởng môn vuốt râu cười gật đầu, nói:
– Trước mặt Thiên Hành Cung không đáng giá nhắc tới, dù Chính Khí Quyết của bản phái không lên nỗi mặt bàn nhưng có kỳ hiệu bách tà bất xâm, nhiều năm qua tệ phái dùng nó chém giết yêu ma mới đứng vững gót chân tại Tê Ngô Sơn!
Miêu Nghị nghe vậy sững sờ, Chính Khí Quyết có công năng này?
– Ah!
Minh Chiếu kính nể chắp tay:
– Đây là phúc khí chính đạo chúng ta!
Tuy Huyết Yêu bị tổn thương nặng, nhưng nàng lại trốn trong Thiên phố, Thiên Hành Cung không có biện pháp làm gì được nàng, tăng thêm pháp nguyên của Huyết Yêu bị hủy, trong thời gian ngắn không thể ra ngoài hại người, cho nên Minh Chiếu và Chung Ly Khoái cũng không nấn ná lâu trong Chính Khí Môn, ở lại một ngày liền rời đi.