Cơ duyên đưa tới cửa sao bỏ qua được?
Sau khi bay mấy trăm dặm, hắn đã nhìn thấy hiện trường vụ nổ, nhìn thấy cái hố rộng mười dặm, sâu gần mười dặm và dung nham đang dâng trào bên thì hưng phấn.
Nếu cái hố như vậy đổ đầy nước, cơ hồ có thể xưng là nội hải.
Vương tử Thần Quốc muốn dò xét thứ gây ra vụ nổ là gì, đúng lúc này hắn lại giật mình, không thể tin nhìn qua biên giới của cái hố, chỗ đó thậm chí có nam tử toàn thân là máu và quần áo rách nát.
– Ngươi… Ngươi là ai?
Người này tổn thương thành bộ dạng như vậy, chẳng lẽ lúc ấy hắn cách vụ nổ không xa, vậy mà có thể còn sống sót?
Đám người này nhìn thấy chính là Lâm Minh, tâm thần Vệ tướng quân cả kinh, trong đầu của hắn nhớ lại cảnh tượng lúc trước, hắn lúc ấy ẩn ẩn nhìn thấy cái gọi là thiên thạch chính là một người.
Sẽ không phải là…
Vệ tướng quân nuốt nước miếng một cái, nhưng vẫn không dám thừa nhận, cho dù là cao thủ Thần Hải hậu kỳ trong vụ nổ đó cũng đã sớm tan thành mây khói, nhất định là chính mình nhìn lầm.
Quét mắt nhìn qua tu vị của Lâm Minh, Vệ tướng quân muốn phân biệt cảnh giới của Lâm Minh nhưng hắn không nhìn ra.
Thần Hải Kỳ?
Mệnh Vẫn Kỳ?
Nội thế giới của Lâm Minh lúc này tiêu điều, nguyên khí hỗn loạn vô cùng, căn bản khó có thể phân rõ.
– Chẳng lẽ là võ giả nửa bước Thần Hải? Đạt được cơ duyên ngoài ý muốn sắp đột phá Thần Hải?
Trong đầu Vệ tướng quân hiện ra ý niệm này, lại không dám khẳng định.
Nhưng mà cho dù như thế nào, người này lai lịch thần bí, hơn nữa có thể sống sót ở gần như vậy tất nhiên có chỗ bất phàm.
Vệ tướng quân nghĩ như vậy đột nhiên cảm giác được cái gì, ngẩng đầu nhìn qua phía chân trời thì thấy một điểm đen vô cùng khủng bố, trên bầu trời lúc này giống như có hai mặt trời, một mặt trời màu trắng sáng chói, cái còn lại thì đen nhánh.
Trời ơi, đó là cái gì?
Trong lòng Vệ tướng quân kinh hãi, mà Lâm Minh càng biến sắc!
… Ngoài ức tỷ dặm, trong đường hầm không gian, Thiên Minh Tử xuyên qua không gian phong bạo ra ngoài.
Hắn cũng không phải là người hạ giới phi thăng, từ Thần Vực đến hạ giới sẽ không có Thiên Đạo pháp tắc dẫn dắt, hắn như con cá bơi ngược dòng.
Không gian phong bạo mạnh mẽ cuốn lấy Thiên Minh Tử, bị hắn hóa giải từng cái.
Mà thời khắc này trước mặt Thiên Minh Tử xuất hiện cường quang, hắn đánh ra một quyền, chỉ nghe tiếng nổ mạng vang lên, không gian chấn vỡ, Thiên Minh Tử xuyên qua không gian phong bạo, đi tới vị diện lạ lẫm.
Vị diện này có thiên địa nguyên khí nhu hòa và mỏng manh, có không gian yếu ớt, pháp tắc yếu ớt, không hề nghi ngờ đây là hạ giới.
Trong hạ giới Đại Giới Giới Vương giơ tay nhấc chân có thể phá hư không gin, pháp tắc nơi này ước thúc hắn cực thấp.
– Đây là hạ giới, ta trở thành Giới Vương qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hạ giới, quả nhiên là vị diện vô cùng yếu ớt, ta cảm giác ở chỗ này hủy diệt một phương không gian rất dễ dàng.
Thiên Minh Tử nói như vậy và tâm thần khẽ động, trong tầm mắt của hắn là tinh cầu xanh thẩm, tinh cầu này cũng rất lớn, rất nhiều thiên địa nguyên khí hội tụ, chung quanh tinh cầu hình thành một đám sương và tinh vân, những tinh vân này kéo dài, tràng diện đồ sộ.
Nó đúng là Thiên Diễn Tinh.
– Đã tới!
Thiên Minh Tử mỉm cười.
– Bắt đầu săn bắn, Lâm Minh, ta dùng gia hương của ngươi làm mồ chôn cho ngươi cũng xem như quan tâm hết mức rồi.
Diện tích Thiên Diễn Tinh rất lớn, tuy nhiên dùng cảm giác của Thiên Minh Tử thì có thể tìm ra Lâm Minh, nhưng mà quá hao phí thời gian, hắn không muốn làm vậy.
Hắn có ý định hủy diệt sinh linh trên tinh cầu, đến lúc đó sinh linh còn sống sót duy nhất chính là Lâm Minh.
Làm như vậy đơn giản hơn nhiều.
Về phần vì tiết kiệm thời gian mà hủy diệt hàng tỷ tính mạng, đối với Thiên Minh Tử đúng là không xem vào đâu, tại hạ giới đồ sát một tinh cầu không ai biết, cho dù có người biết cũng không ai nghĩ tới Thiên Minh Tử.
– Sinh linh Thiên Diễn Tinh, muốn trách thì trách đồng hương của các ngươi đi.
Thiên Minh Tử từ tu di giới rút trường kiếm ra, năng lượng toàn thân bộc phát, một khắc này sau lưng hắn hóa thành ác ma dữ tợn, mang công kích khuếch tán các nơi, hủy diệt toàn bộ sinh linh trên tinh cầu, đối với Thiên Minh Tử mà nói cũng phải toàn lực ứng phó.
Lâm vào Vĩnh Hằng Ma Vực, thần ma hàng lâm!
Thiên Minh Tử giơ lên cao trường kiếm, đột nhiên một kiếm chém xuống, sau lưng hắn ác ma hóa thành thần quang lao tới, nó giống như ngôi sao băng chói mắt, hư không bị Thiên Minh Tử đánh tan, lập tức Thiên Diễn Tinh bị boa phủ bởi bóng tối.
Thiên Minh Tử tươi cười dữ tợn, dưới công kích của hắn hư không của hạ giới quá yếu ớt, có cảm giác giết gà dùng dao mổ trâu.
Đạo thần quang này sắp đánh xuyên qua Thiên Diễn Tinh thì dị biến nổi bật!
Tầng khí quyển bên ngoài của Thiên Diễn Tinh đột nhiên có màn sáng màu xám hiện ra, công kích của Thiên Minh Tử đụng vào màn sáng này, một màn làm Thiên Minh Tử bất ngờ phát sinh, một kích toàn lực của hắn công kích màn sáng màu xám thì tiêu thất.
– Ách? Như thế nào?
Thiên Minh Tử trực tiếp phát mộng, đại não như mất đi năng lực suy nghĩ, sau một lúc hắn mới phát hiện chuyện xảy ra, màn sáng màu xám đột nhiên khẽ run lên, lập tức bắn ra một đạo thần quang màu đen về phía Thiên Minh Tử, chính là công kích vừa rồi của Thiên Minh Tử!
Công kích của hắn bị trả lại.
– Cái gì!