Mọi người nhìn nhau, tôi nhìn anh anh nhìn tôi. Bọn họ chỉ thấy Cố Chí Thanh đã già rồi, không còn tham gia vào chuyện của tập đoàn Bình Minh, cho nên đã quên rằng, ông cũng từng là một con sư tử hùng dũng, khiến cho tất cả quyền quý ở Đà Nẵng phải nghiêng mình kính trọng, mang lòng kính nể.
Ông cụ lạnh lùng nhìn đám người, từng lời từng chữ nói: Các người hình như rất có hứng thú đối với chuyện riêng của nhà họ Gố, nếu đã cảm thấy hứng thú như vậy, thì trực tiếp đến nhà họ Cố đi, tôi sẽ mời mọi người uống trà, nói chuyện.”
“Cái này… Cái này nếu như không tiện, vậy thì thôi đi, chúng tôi cũng chỉ là quan tâm bà chủ thôi.”
“Không cần, chuyện riêng của nhà tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết ổn thỏa, không cần người ngoài quan tâm. Tránh rai”
Chỉ hai chữ ngắn gọn, khiến đám phóng viên hai bên đều lùi lại, nhường ra một con đường.
Cố Chí Thanh lạnh mặt, đi thẳng, ai cũng không dám nói nửa lời.
Hứa Trúc Linh xem xong tâm trạng trầm xuống, lặng lẽ tắt ti vi.
Bây giờ đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, nếu cô đi bệnh viện, sẽ khiến trong lòng của Cố Chí Thanh sinh ra oán trách.
Nếu như không đi, lại sẽ bị giới truyền thông chỉ trích.
Mẹ chồng cô thì đang trong cơn nguy kịch, cô không đến thăm, điều này không ổn.
Cô có chút lo lắng, nhìn tách trà trống không, định rót một cốc nước nóng, vừa đứng dậy thì lại thấy đầu váng mắt hoa, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
“Chị Trúc Linhl”
Châu Vũ vội vàng tiến lên, đỡ lấy người của cô: ‘Chị vẫn ổn chứ?”
“Khu khụ…’ Cô không kiềm được ho hai tiếng: “Tối qua không ngủ được, tỉnh thần không tốt, chị đi nghỉ ngơi một lát.”
“Sắc mặt chị xấu lắm, đến bệnh viện khám đi, em đi cùng chị.”
Châu Vũ cố chấp như vậy, còn cô thì cơ thể yếu ớt căn bản không có sức để từ chối.
Xảy ra chuyện như này, sao cô có thể ngủ yên giấc được.