– Ngưu Hữu Đức, ngươi có nhận lầm người không?
– Tuyệt đối không có lầm, ta và Chung Ly Khoái từng giao thủ với Huyết Yêu, làm sao có thể lầm, người mà ta gặp tại Quần Anh hội tuyệt đối là Huyết Yêu, khẳng định không phải người này!
Miêu Nghị giải thích.
Ngọc Hư chân nhân dò xét ‘ Huyết Yêu ’ trước mặt, cũng lên tiếng nói:
– Sơ sẩy, người này không phải là Huyết Yêu gặp được trong Quần Anh hội, thân thể có khác biệt, không nhìn kỹ khó nhận ra.
Miêu Nghị thẹn quá hoá giận, phất tay chỉ vào người giả Huyết Yêu, quát:
– Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao thay Huyết Yêu đi tìm cái chết?
Giả Huyết Yêu nhìn thấy tu sĩ Thải Liên cũng xuất hiện, sắc mặt trắng bệch nói:
– Ta không biết các ngươi nói Huyết Yêu là người nào, ta chỉ tiếp đơn mua bán bình thường, cố chủ bảo ta ăn mặc thế này chặn giết hắn!
Ánh mắt nhìn sang Miêu Nghị.
– Không tốt!
Miêu Nghị kêu to, lập tức nói:
– Chúng ta mắc lừa! Đây là mồi nhử Huyết Yêu ném ra ngoài, có ý thăm dò, khẳng định Huyết Yêu trốn ở gần quan sát, mọi người tìm đi.
Mọi người hiểu rõ, Huyết Yêu quá giảo hoạt, không ngờ ném mồi nhử ra ngoài, nếu có bẫy rập sẽ không lộ diện, không có bẫy rập mới xuất hiện. Trong nháy mắt Miêu Nghị hối hận xanh ruột, sớm biết như thế bảo Ngọc Hư liều với Huyết Yêu một lần, khi đó sẽ dẫn Huyết Yêu xuất hiện.
Nhưng hắn không dám cầm tính mạng Ngọc Hư đi mạo hiểm, dù sao không ai biết rõ đó là Huyết Yêu thật giả, vạn nhất là thật thì Ngọc Hư sẽ toi mạng, Ngọc Hư không phải đối thủ của Huyết Yêu.
Lần này vốn định tính kế Huyết Yêu, không ngờ bị Huyết Yêu tính kế ngược lại.
Mọi người bay chung quanh, ngay cả Minh Chiếu cũng không ngoại lệ, nhanh chóng tìm kiếm đống thiên thạch chung quanh. Về phần giả Huyết Yêu, thừa dịp nàng trọng thương bị Miêu Nghị ra tay đánh lén trực tiếp giết chết, cũng thu sạch đồ trên người, chạy đến giết người phải có giác ngộ bị người giết.
Huyết Yêu cẩn thận như vậy, Miêu Nghị cũng không trông cậy tìm được đồ gì trên người giả Huyết Yêu, giết xong liền đá thi thể vào trong tinh không.
Mọi người căn bản không biết Huyết Yêu nấp tại đâu, bởi vì chung quanh có không ít thiên thể to lớn.
Cuối cùng cả đám người không công mà về, Miêu Nghị không thể không chắp tay nhận lỗi nói:
– Minh Chiếu tiền bối, là vãn bối càn rỡ, làm tiền bối đi tay không.
Minh Chiếu cảm thán, cũng cảm thấy đáng tiếc, hắn nói:
– Ngươi đã hết sức, là yêu ma quá giảo hoạt, không thể trách ngươi. Ngươi cũng không nên sơ suất, Huyết Yêu rất có thể sẽ thừa dịp chúng ta sơ sẩy mà ra tay lần hai, không thể không phòng, hiện tại ngươi tiếp tục đi đi, chúng ta đi đường vòng mai phục, xem Huyết Yêu còn xuất thủ hay không?
– Tiền bối mưu tính chu toàn, vãn bối bội phục!
Miêu Nghị tâng bốc một câu, lại nhìn chung quanh và nói:
– Có khả năng Huyết Yêu e ngại tiền bối nên không dám ra tay, nhưng ta hoài nghi Huyết Yêu có khả năng quay về Thiên phố, tám chín phần mười sẽ về Quần Anh hội, canh giữ bên ngoài cửa thành Thiên phố sẽ có khả năng bắt được rất lớn.
Minh Chiếu trầm ngâm nói:
– Tuy khả năng bắt tại cửa thành khá lớn, nhưng chúng ta không gánh nổi hậu quả khi động thủ tại cửa thành, xúc phạm thiên điều không phải nói chơi.
Miêu Nghị cười nói:
– Đương nhiên chúng ta không tiện ra tay, có người sẽ làm thay chúng ta, vãn bối quen một người chuyên làm loại chuyện vi phạm thiên điều.
Khóe miệng Ngọc Hư chân nhân giật giật, ẩn ẩn đoán được Miêu Nghị nói là ai.
Minh Chiếu hỏi:
– Người phương nào?
– Thống lĩnh Hạ Hầu Long Thành khu tây Thiên phố! Chỉ cần Huyết Yêu còn ở Thiên phố, nhất định sẽ bắt được nàng, không biết Huyết Yêu có làm ra chuyện vi phạm thiên điều hay không?
Miêu Nghị vui vẻ liên hệ với Hạ Hầu Long Thành.
Sau khi thương nghị xong, Minh Chiếu mang Sài Quận quay về, biểu hiện chỉ chừa Chung Ly Khoái tiếp tục hộ tống, hai bên tách ra.
Trong phủ thống lĩnh khu tây, Hạ Hầu Long Thành mặc kim giáp, lưng hùm vai gấu đi tới cửa, trên người toàn mùi rượu, vuốt ve ngực sau đó nhìn chung quanh, hắn kêu một tên lĩnh gác:
– Người tới!
Một gã tiểu tướng chạy tới lĩnh mệnh, hắn gọi một người tới:
– Thống lĩnh có gì phân phó?