– Năm con côn trùng kia là của Thiên Hành Cung, nên đi tìm Thiên Hành Cung đi.
Nói xong liền đứng lên, nói:
– Quân Nhu, xem ra hôm nay không thích hợp bàn bạc rồi, nàng cảm xúc quá kích động, ngươi khuyên nàng yên tĩnh đi, hiểu rõ ràng bàn sau, đạo trưởng, chúng ta đi!
Huyết Yêu nói:
– Đến còn muốn đi sao?
Miêu Nghị phát tay chỉ vào thiên binh thiên tướng trấn thủ trên tòa nhà hình tháp kia,
– Đây cũng không phải là Huyết Ma Tinh, động thủ tại nơi này, ngươi có thể chạy thoát không?
– Huyết Yêu!
Hoàng Phủ Quân Nhu cũng đứng lên bảo nàng ngưng lại, ý bảo không được xằng bậy.
Miêu Nghị nhìn hai người, hừ lạnh một tiếng, hai tay chắp sau lưng đi ra ngoài, Ngọc Hư chân nhân đi theo sau, hôm nay hắn không muốn động thủ với Huyết Yêu.
Nhìn hai người biến mất, hai đấm Huyết Yêu nắm chặt, nàng nói:
– Thiếu đông gia, nắm giữ hành tung của hắn giúp ta.
– Huyết Yêu, không nên xằng bậy!
Hoàng Phủ Quân Nhu nghe vậy xong liền nhắc nhở:
– Không nên tranh giành khí phách mà làm hại bản thân mình.
– Thiếu đông gia, không phải tranh giành khí phách, mà là đồ vật đang nằm trên người hắn.
– Làm sao biết?
– Khí huyết sát huyết đan vô cùng mạnh, một khi đụng vào khó tan hết trong thời gian ngắn, người khác có lẽ không phát giác nhưng ta vô cùng mẫn cảm, ta dám xác định hắn từng tiếp xúc với huyết đan trong mười ngày trước! Hắn căn bản không định trả lại cho chúng ta.
Hoàng Phủ Quân Nhu im lặng, chỉ nhắc nhở một tiếng:
– Tên này không đơn giản, ngươi cẩn thận một ít.
Miêu Nghị và Ngọc Hư trở lại tiệm tạp hóa Chính Khí, Ngọc Hư liên tục tán dương Miêu Nghị, khen hắn đối mặt yêu ma không sợ hãi.
Miêu Nghị cũng không thích nghe tán dương, hắn cảm thấy yêu ma cũng phân tốt xấu, người xấu chưa hẳn kém yêu ma, quan niệm trong Tiểu Thế Giới chính là như thế, nếu như phàm là đối lập đều là yêu ma, vậy lão bà Vân Tri Thu của hắn cũng là ma, dựa theo pháp tắc đối lập của Đại Thế Giới, chẳng phải mình phải giết lão bà của mình sao?
Sau khi tạ ơn khách sáo, Miêu Nghị nói:
– Chân nhân, chúng ta quay về Chính Khí Môn thôi.
– Vì sao?
Ngọc Hư chân nhân khó hiểu, nói:
– Chẳng phải ngươi muốn đàm phán với Huyết Yêu đàm phán sao?
– Đàm phán không vội! Ta có việc thương lượng với các vị, chuyện nơi đây tạm thời giao cho Đức Minh đạo trưởng quản lý là được.
Miêu Nghị đã sớm muốn đi Chính Khí Môn, hắn muốn ở đó chờ Huyết Yêu đến!
Kỳ thật Đức Minh chỉ quản lý sự vụ hàng ngày trong tiệm tạp hóa, Ngọc Hư chân nhân mới tọa trấn khống chế tài chính tiệm tạp hóa, Chính Khí Môn cũng không có khả năng giao toàn bộ quyền hành cho Đức Minh.
Được biết Miêu Nghị và Ngọc Hư phải về Chính Khí Môn, khi ra khỏi gian phòng Ngọc Hư. Đức Minh lập tức tìm Miêu Nghị, nói:
– Cư sĩ muốn làm gì? Đột nhiên trở lại Chính Khí Môn?
Miêu Nghị nói:
– Tự nhiên là đáp ứng chuyện của đạo trưởng lần trước, hy vọng có thể thuyết phục ba chân nhân, chuyện trong tiệm tạp hóa làm phiền đạo trưởng hao tâm tổn trí.
Đức Minh mừng rỡ không thôi, chắp tay nói:
– Cư sĩ cứ việc yên tâm, tiệm tạp hóa sẽ không có việc gì, nếu có thể thuyết phục chưởng môn và hai vị sư thúc. Cư sĩ là đại ân nhân của Chính Khí Môn.
– Ta cũng là người Chính Khí Môn, làm sao không quan tâm Chính Khí Môn, đều là việc ta nên làm.
Miêu Nghị cảm thán, hắn cảm thấy mình đủ dối trá.
Ba ngày sau, Ngọc Hư chân nhân lại dặn dò Đức Minh vài câu, hắn theo Miêu Nghị ra khỏi tiệm tạp hóa, hai người ra khỏi thành bay lên không trung.
Tiến vào tinh không vô hạn, cảnh sắc tinh không vĩnh viễn đẹp và thần bí.
Hai người bay nhanh trong tinh không, lúc đi tới một thiên thể, Miêu Nghị lo lắng nhất và mong chờ nhất đã xảy ra, đột nhiên một nữ tử bao phủ trong lụa đỏ xuất hiện, nàng đứng trên thiên thể chờ người.
Ngọc Hư chân nhân kinh hãi, nhanh chóng rút kiếm và kéo tay Miêu Nghị.
– Đi mau!
Hai người cải biến quỹ tích phi hành. Huyết Yêu cũng đuổi theo.