Giang Lục bước lên trước Từ Minh Quân, Tống Diệp thuận thế cũng bước lên trên Từ Minh Quân. Mắt cả hai người dán chặt vào anh ta.
Từ Minh Quân bị bốn con mắt dán chặt vào người cũng không cảm thấy có vấn đề gì, anh bị phụ nữ ngắm quen rồi, giờ đổi thành nam cũng không khác biệt là mấy. Đẹp trai lắm cũng mệt!
Giang Lục âm thầm đánh giá Từ Minh Quân, người cũng ra người đấy, nhưng mà mồm thì chẳng khác nào chó sủa. Anh tiến lại gần Từ Minh Quân một chút rồi như cười như không mà cất tiếng làm quen:
“Giờ mới được gặp mặt đứa con ngoài giá thú, Từ Minh… Thú đúng không nhỉ? Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, Từ Minh Thú ngoài đời cũng ra hình thù con thú rồi đấy. Chắc là cũng biết nói tiếng thú rồi nhỉ?”
Mọi người trong hội trường được một trận cười rôm rả.
Tống Diệp bên kia cũng không nhịn được mà phì cười.
Riêng Mặc Âu không cười, chỉ liếc mắt nhìn Từ Minh Quân bằng một ánh mắt đầy thách thức.
Đụng vào chị là sai rồi đó cưng!
Hàn Thiên Nhược khóe môi cong nhẹ, thầm tán thưởng Giang Lục. Miệng lưỡi y như Mặc Âu không khác.
Từ Minh Quân tuy giận tái mặt nhưng vẫn là người có bản lĩnh, không để bụng, chỉ cười nhẹ:
“Giang tiên sinh đây cứ đùa, tôi là Từ Minh Quân, rất vinh hạnh được làm quen với ngài.”
Giang Lục cười cười: “Làm quen với tôi cũng không khó lắm, chỉ cần biết nói tiếng người là được, nhưng đáng tiếc cậu chỉ biết nói tiếng thú khiến tôi không thể hiểu được ngôn ngữ của cậu.”
Từ Minh Quân nghe mà muốn sặc máu. Người này không dễ chọc, tốt nhất là không nên nói chuyện với anh ta quá nhiều.
Anh quay sang nhìn người đối diện với Giang Lục nhìn bề ngoài có vẻ khép kín đưa tay ra chào:
“Tống tiên sinh, bản lĩnh không tồi mới vào được tổ chức Mabel, rất vui được làm quen với một nhân tài như anh.”
Tống Diệp nhìn bàn tay đang nằm giữa không trung của Từ Minh Quân, chỉ cười nhẹ:
“Thôi khỏi! Một người không biết mình đứng ở đâu thì tốt nhất là không nên kết bạn. Rất nguy hiểm.”
Từ Minh Quân sững người: “Tôi ngược lại rất biết mình đang đứng ở vị trí nào.”
Tống Diệp nhún vai: “Tôi ngược lại rất muốn biết địa vị của anh cao hơn hay địa vị của tôi cao hơn mà anh có thể ung dung nhận xét bản lĩnh của tôi.”
Giang Lục thầm giơ ngón tay trỏ ra khen ngợi Tống Diệp. Anh chen vào nói thêm:
“Chức vị của đồ đệ nhà tôi tuy thua tôi, cũng chẳng cao cho lắm, nhưng nó đủ để bóp nát anh trong tích tắc đấy.”