Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan, anh thở gấp một cách hung hãn.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Em có chuyện gì, có thể nói với anh, anh sẽ giúp em.”
“Không có.” Tô Nhan lại trực tiếp từ chối.
“Tô Nhan!”
“Em đã nói là không có rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Hơn nữa, anh giúp như thế nào? Anh thật sự cho rằng anh thông qua những thủ đoạn nhỏ mà quen biết mấy nhân vật lớn thì có thể vô pháp vô thiên sao? Anh thật sự cho rằng tất cả mọi người đều sợ anh sao? Suy cho cùng! Anh chỉ là một tên vô dụng! Một tên vô dụng dựa vào phụ nữ để sống! Em bảo anh cút thì anh anh cút nhanh một chút! Phí lời như vậy làm gì? “Tô Nhan không nhẫn nại gào lên, sau đó đem máy thẻ ngân hàng kia nhét vào tay Lâm Dương, người đang tức giận thở hỗn hển.
Lâm Dương im lặng.
“Chỉ có vậy thôi, anh có thể cút đi rồi! Đừng ở đây chướng mắt eml” Tô Nhan lạnh lùng nói.
“Tiểu Nhan, thực ra em đã luôn hiểu lầm anh suốt những năm qua.”
Lâm Dương cân nhắc một chút, bình tĩnh nói: “Anh không phải là một phế vật như em tưởng, anh cũng không phải bắt tài như em thấy, ngược lại, năng lực của anh rất lớn, nếu như em gặp phải chuyện gì hoàn toàn có thể tìm anh giải quyết. Anh cũng rất sẵn lòng giải quyết cho em. Anh không biết em trước đó đã gặp phải chuyện gì. Tóm lại… nếu như có một ngày nào đó, em thực sự nghĩ rằng bản thân đã không có cách nào đối phó với vấn đề trước mắt, em có thể gọi điện cho anh. Rốt cuộc, em là vợ anhl “
Lâm Dương không muốn giấu giếm nữa.
Anh cảm thấy đã đến lúc ngả bài ra rồi.
Chỉ là.
Những lời này rơi vào tai Tô Nhan, lại không phải như vậy.
Cô ấy hoàn toàn không thể tin “Em là vợ của anh sao? Ha, đó chỉ là tạm thời thôi, sau này thì không chắc, Lâm Dương, em gả cho anh chỉ là mệnh lệnh của ông nội, hiện tại ông nội đã không còn nữa, không ai ép em phải gả cho anh, sớm muộn gì em cũng sẽ ly hôn với anh, Tô Nhan em sớm muộn gì cũng sẽ có được sự lựa chọn tốt hơn.
Người đàn ông của em tuyệt đối không thể là một phế vật, ít nhất sẽ không vô dụng giống như anh, sau này nếu em gặp bắt cứ vấn đề gì, đương nhiên sẽ có người đàn ông của em giúp em giải quyết, em làm sao có thể tìm anh? ”Tô Nhan cười lạnh nói.
“Hả? Em có người thích rồi sao?” Lâm Dương sắc mặt tối sầm, không hiểu sao trong lòng lại vô cùng khó chịu.
“Đúng vậy.”
“AI2”
“Ha ha, người đó chính là sự tồn tại mà anh chỉ có thể ngước nhìn, anh nhất định đã nghe nói qua. Đó chính là Lâm Đồng của tập đoàn Dương Hoa!” Tô Nhan cười nhẹ nói.
“Lâm Đồng sao?”
Lâm Dương sững sờ.
“Toàn bộ người ở Giang Thành đều biết Lâm Đồng đang theo đuổi em, thích em. Chỉ cần em gật đầu, em sẽ có thể gả vào một gia đình giàu có. Lâm Dương, anh là cái thá gì? Hãy càm số tiền này cút nhanh đi!” Tô Nhan với vẻ mặt tràn đầy vẻ chán ghét nói.
“Em chưa từng thấy Lâm Đồng, làm sao có thể thích anh ta?”
Lâm Dương cau mày hỏi.
“Ai nói em chưa thấy?”
“Không có ai nhìn thấy.”
“Hừ, cho dù như vậy thì sao? Em thích vì anh ta giàu có, em thích anh ta có năng lực, thế nào? Hài lòng chưa?” Tô Nhan lạnh lùng nói.
“Em không phải là người phụ nữ thích hư vinh.” Lâm Dương lắc đầu, liếc nhìn thẻ ngân hàng trong tay, sau đó để trêи chiếc bàn bên cạnh, thờ ơ nói: “Em chỉ là muốn anh rời đi, anh không ngốc, có thể nhìn ra được, mặc dù không biết em rốt cuộc đã gặp phải vấn đề gì nhưng anh vẫn là câu nói đó, nếu có vấn đề gì thì hãy gọi điện cho anh! “
Nói xong, Lâm Dương trực tiếp xoay người rời đi, bước ra khỏi phòng.
Anh biết nói thêm nhiều cũng vô ích, Tô Nhan đã quyết định rồi.
Cửa vừa kéo ra, Trương Tỉnh Vũ và Tô Quảng đều đứng ở ngoài cửa nghe lén, thấy cửa bị mở ra, hai người vội vàng đứng dậy.
Tô Quảng ho khan để che giấu sự xấu hỗ.
Trương Tỉnh Vũ lại trực tiếp chỉ vào cửa hét to: “Cút đi!”
Lâm Dương không nói lời nào, đi thẳng xuống lầu.
Đợi đến khi cửa đóng lại, Tô Nhan trực tiếp sững sờ ngồi trêи giường, một lúc sau mới vùi đầu vào gối khóc thút thít.
“Con gái…”
Trương Tinh Vũ ở ngoài cửa muốn đi vào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Nhan, bước chân đã dừng lại rồi.
“Mẹ, giúp con đóng cửa lại, con muốn yên tĩnh một chút…” Tô “Em không phải là người phụ nữ thích hư vinh.” Lâm Dương lắc đầu, liếc nhìn thẻ ngân hàng trong tay, sau đó để trêи chiếc bàn bên cạnh, thờ ơ nói: “Em chỉ là muốn anh rời đi, anh không ngốc, có thể nhìn ra được, mặc dù không biết em rốt cuộc đã gặp phải vấn đề gì nhưng anh vẫn là câu nói đó, nếu có vấn đề gì thì hãy gọi điện cho anh! “
Nói xong, Lâm Dương trực tiếp xoay người rời đi, bước ra khỏi phòng.
Anh biết nói thêm nhiều cũng vô ích, Tô Nhan đã quyết định rồi.
Cửa vừa kéo ra, Trương Tỉnh Vũ và Tô Quảng đều đứng ở ngoài cửa nghe lén, thấy cửa bị mở ra, hai người vội vàng đứng dậy.
Tô Quảng ho khan để che giấu sự xấu hỗ.
Trương Tỉnh Vũ lại trực tiếp chỉ vào cửa hét to: “Cút đi!”
Lâm Dương không nói lời nào, đi thẳng xuống lầu.
Đợi đến khi cửa đóng lại, Tô Nhan trực tiếp sững sờ ngồi trêи giường, một lúc sau mới vùi đầu vào gối khóc thút thít.
“Con gái…”
Trương Tinh Vũ ở ngoài cửa muốn đi vào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Nhan, bước chân đã dừng lại rồi.
“Mẹ, giúp con đóng cửa lại, con muốn yên tĩnh một chút…” Tô “Cháu … cháu sẽ đến sau, công ty của cháu bên này vừa mới gây dựng, cháu không thể lãng phí cơ hội này.”
“Tiểu Nhan, cháu cho rằng ông ngoại già nên hồ đồ rồi sao? Có phải cháu sợ liên luy đến ông ngoại, cho nên mới không tới không?”
“Ông ngoại … không phải đâu, ông ngoại, cháu thực sự chỉ muốn phát triển công ty!”
“Đến lúc này rồi, cháu còn muốn phát triển công ty sao? Cháu điên rồi sao?”
“Ông ngoại … không sao. Mặc dù chủ tịch Lâm không có ý định kết hôn với cháu, nhưng trêи danh nghĩa, cháu và tập đoàn Dương Hoa vẫn có quan hệ hợp tác. Đừng lo lắng! Nếu như cháu xảy ra chuyện, không nể mặt sư thì cũng phải nễ mặt phật, coi như là đồng minh, tập đoàn Dương Hoa nhất định sẽ ra tay, đừng lo lắng! “
Tô Nhan gượng cười, sau đó cúp điện thoại …