Cảm giác dữ dội này thật quen thuộc, hai đời trước bản thân đều như vậy, bị hãm hại, bị đuổi giết, bây giờ lại trở thành người ngoài cuộc, nhìn bọn họ bị đuổi giết, không khỏi giễu cợt: “Chính đạo, chẳng qua cũng chỉ có thế.”
Một câu này, khiến Thanh Dương chưởng môn đỏ bừng mặt, mấy ngày nay kẻ giết hại giang hồ và bá tánh vô tội vậy mà lại là Tần Hoằng tự cho mình là chính đạo, ngược lại là Kiệt Giáo, một lòng truy lùng tung tích của dược nhân.
Đến cuối cùng, lúc tìm được cũng đã chết không ít người.
“Giang Hạ Niên, ngươi tới thật đúng lúc a!” Tần Hoằng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Ngươi đã đến rồi, ta liền có thể đem bọn họ giết hết toàn bộ, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ngươi, để cho ngươi và Mạc Chi Dương kia, trở thành kẻ thù công khai của võ lâm.”
Nói xong, cười đến điên cuồng.
Những lời này, hắn đã từng nghe qua hai lần, thậm chí đã từng trải qua hai lần, trong lòng hắn vốn không nên có chút dao động, đột nhiên có chút tức giận, bởi vì cái tên tiểu nhân này nói đến Dương Dương.
“Phải không?” Giang Hạ Niên rút ra một thanh kiếm mềm từ thắt lưng, nâng cánh tay lên, thanh kiếm mềm lập tức trở nên cứng rắn: “Ta đây cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai giết ai.”
Mạc Chi Dương cầm con cá trắm cỏ ngồi trên băng ghế nhỏ ăn dưa, nhìn nam nhân nhà mình ở trong đám người với tư thái tiêu sái, không hề vội vàng, dù sao cũng đã sớm đem biện pháp xử lý dược nhân nói cho hắn rồi, những việc nhỏ này cũng không cần y động thủ.
Một mình hắn đem toàn bộ dược nhân đang vây quanh, giết không còn manh giáp.
Thanh Dương chưởng môn ở nơi xa nhìn về phía Tần Hoằng, nghiến răng nghiến lợi dùng kiếm tấn công về phía gã, Tần Hoằng bị tập kích, theo bản năng dùng kiếm chặn mũi kiếm bay tới.
Kết quả một giây sau, đã bị xuyên thủng bụng, ngây người nhìn sư phụ trước mặt, sư phụ đã nuôi nấng gã ba mươi năm.
“Nên là ta tới thanh lý môn hộ.” Người của Võ Lâm Minh, người của Kiệt Giáo, nhiều ít đều chết ở trong tay gã, Thanh Dương chưởng môn lạnh lùng nhìn gã tắt thở, rút trường kiếm về.
Người dẫn đầu đã chết, lại có Giang Hạ Niên tham gia, tình thế đã đảo ngược.
Chiếc bè tre không có gậy trúc chống đỡ, tốc độ chậm lại, xuôi dòng mà đến vị trí song song với bọn họ rồi lại chậm rãi kéo ra một khoảng cách.
Giang Hạ Niên quay người lại, liền nhìn thấy Dương Dương đang ngồi buồn chán trên bè tre, chống cằm, sợ y chờ sốt ruột, trường kiếm của hắn cắt qua cổ họng của tên dược nhân cuối cùng, cũng không thèm đếm xỉa tới cái gì.
Nhảy khỏi mặt đất, đáp lên bè tre: “Dương Dương.”
“Ừ.” Mạc Chi Dương cầm con cá trắm cỏ, con cá đã sắp chết, oán giận nói: “Nhìn xem, cá sắp chết rồi.”
Thấy y không vui, Giang Hạ Niên đi tới, ôm lấy eo y cúi xuống hôn một cái: “Lập tức trở về, chờ về ăn cá xong, muốn quỳ hay mắng, đều nghe ngươi.”
Hai người này lúc đến hay đi, đều rất đột ngột, như thể bọn họ đến đây để bắt cá, sau đó thuận tay giúp giải quyết rắc rối.
Nhưng sau khi trải qua sự việc này, Võ Lâm Minh và Kiệt Giáo đã giải tỏa hiềm khích lúc trước, không còn khí thế giương cung bạt kiếm như trước, nhưng cũng không thể nói là có giao tình tốt.
Đời này Mạc Chi Dương vẫn chết trước, sống thọ và chết tại nhà cũng không tiếc nuối, trước khi chết hệ thống đột nhiên phát hiện ra một cái bug, là một cái lỗi truyền dữ liệu, kỳ thật Giang Hạ Niên đã trọng sinh hai lần.
“Fuck! Trọng sinh còn có thể mua phần ăn sao?” Mạc Chi Dương trước khi chết đã nghĩ như vậy.
Thế giới thứ 4, kết thúc!
——————
Văn án của vị diện thứ 5
ABO
Trước khi phân hoá, là tiểu bá vương bắt nạt cả trường, sau đó lại phân hoá thành O.
Cảm giác rằng tất cả A đều sẽ ăn mình, vào thời điểm quan trọng vẫn luôn bị khi dễ đến thảm tự bế bạn cùng bàn lại xuất hiện.
( đoạn này không có dấu phẩy, không biết dịch có đúng không, nguyên văn đây, có gì cmt tui sửa 感觉所有A都要吃了自己,关键时刻一直被欺负的最惨的自闭同桌出现。)
Nhưng mà, tại sao bạn cùng bàn lại là Diêm Vương sống mà mọi người sợ hãi?
Công: “Em cho rằng ai cũng có thể bắt nạt anh?” Nếu không phải là vì em thì làm sao anh lại có thể vào ngôi trường tồi tệ này.
“Anh, anh, anh đừng đánh dấu em, em là O, vĩnh viễn không làm nô lệ!”
“Dương Dương ngoan, ngồi lên đi.”
Sau khi kết hôn …
“Hương trà xanh có thơm không?”
Mạc Chi Dương đỡ eo, rưng rưng: “Hương trà xanh của lão công, vô cùng thơm!”