“Hai bác….”
Cả bốn phụ huynh đều mỉm cười nhìn cô rất hài lòng.
“Hai bác và cha mẹ vào đi, con đã kêu người sắp xếp chỗ cho mọi người hết rồi” Lạc Ân Nghiên nói.
Không để vợ chồng Lạc Minh Đông trả lời, Lê phu nhân đã mỉm cười tươi rói lên tiếng.
“Vậy thì chúng ta vô trước, còn Thành Triệu đứng đây tiếp khách cùng Nghiên Nhi nhé”
Vừa nghe câu nói này của mẹ mình, không cần suy nghĩ cậu trực tiếp gật đầu đồng ý. Bên môi còn treo nụ cười hớn hở như một đứa trẻ được cho kẹo. Lạc Ân Nghiên cũng không từ chối vấn đề này, cô đá mắt ra hiệu nhân viên phục vụ đưa bốn phụ huynh vào.
Lúc này Lạc Ân Nghiên mới quay đầu nhìn qua chàng trai trước mặt dịu dàng mỉm cười.
Âu Thành Triệu không để cô kịp nói gì đã lao tới như phi tên ôm lấy vòng eo nhỏ bé mềm mại, tay còn không quên xoa nhẹ lên làn da bị lộ ra. Bây giờ cậu mới để ý tấm lưng trần bị lộ ra không khí như thế này.
Đôi mắt khó chịu nhíu lại giọng trách móc.
“Sao chị lại ăn mặc như thế này? Có biết bao nhiêu người đang nhìn không”
Lạc Ân Nghiên phì cười đáp.
“Tôi thấy rất đẹp đó chứ”
“Đẹp cái gì? Mấy tên hám gái đang nhìn chị trố cả mắt, chắc em phải đi lại móc mắt từng tên đó vì dám nhìn người phụ nữ của em”
Âu Thành Triệu cứ lãi nhãi bên tai cô không ngừng, nhưng Lạc Ân Nghiên vẫn không có biểu cảm gì là tức giận. Thay vào đó là sự buồn cười khiến cô không kiềm được, sợ cậu nghĩ mình chê bai nên cô chỉ dám cười thầm trong lòng. Lạc Ân Nghiên không có nói gì đáp lại Âu Thành Triệu nữa mà nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng rộng lớn ấy.
“Thôi được rồi! Cậu mà còn đứng đây ôm ấp như thế này ngày mai chúng ta sẽ lên hotsear đó”
Âu Thành Triệu bĩu môi.
“Sợ gì chứ? Để cho họ thấy Lạc Ân Nghiên chủ của Store thời trang là người phụ nữ của em”
Nghe cậu nói vậy Lạc Ân Nghiên cũng bất lực gật đầu hùa theo. Khách khứa cũng đã đến hết nên Lạc Ân Nghiên không cần ở ngoài này nữa, cô khoác tay Âu Thành Triệu, một trai một gái đi vào nhà hàng.
Cô và cậu giống như nam nữ chính của buổi tiệc này, ánh sáng hào quang phát ra đến chói mắt. Toàn bộ ánh nhìn đều dồn về phía Lạc Ân Nghiên và Âu Thành Triệu, tất cả đều là ánh mắt bất ngờ, hâm mộ và một số ánh mắt ghen tin cũng có.
Âu Thành Triệu đi bên cạnh cô nở nụ cười rất tươi, vừa đi vừa dùng ánh mắt dịu dàng của mình mà nhìn Lạc Ân Nghiên không rời. Đó cũng là thứ khiến cho bao cô gái nhìn vô đều cảm thấy lãng mạn mà hâm mộ cái nhìn ấy.
Lạc Ân Nghiên được cậu dẫn lên tới trên sân khấu, đối diện với hàng trăm khách mời phía dưới, nhận lấy cái micro, cô an vị đứng ngay giữa sân khấu, chậm rãi cất lên giọng nói nhẹ nhàng từ tốn của mình.
“Xin chào tất cả mọi người đã có mặt ở đây! Đầu tiên tôi xin cảm ơn tất cả mọi người vì đã bỏ chút thời gian đến góp vui buổi tiệc nhỏ này của tôi. Hôm nay là một ngày trọng đại rất đặc biệt, là ngày mà tôi thực hiện được ước mơ của mình. Sau bao nhiêu cố gắng tôi cũng đã thành lập cho mình một hãng thời trang riêng mang tên SUL Fashion. Một cái tên không mấy nổi bật nhưng tôi đã dành ra ba tháng để suy nghĩ ra, vì thế mà nó m có ý nghĩa rất lớn đối với Lạc Ân Nghiên tôi. Đó cũng là lý do mà có buổi tiệc ngày hôm nay xuất hiện. Còn một điều cuối cùng nữa mà tôi muốn gửi đến tất cả người đã bên cạnh lúc tôi khó khăn. Đầu tiên là lời cảm ơn gửi đến cha Lạc Minh Đông và mẹ Giai Ánh Tuyết, hai người chính là nguồn năng lực tiếp thêm sức lực để con có thể được như ngày hôm nay. Người thứ hai tôi muốn cảm ơn đó chính là Vi Yến, bạn thân Thanh Nghi và chồng của cô ấy Nguyên Ngọc Dương. Đây là ba người mà tôi mang ơn rất lớn, trong khoảng thời gian tôi không có ở Trung Quốc họ đã dìu dắt công ty khiến nó ngày một thêm tốt hơn trong 5 tháng. Thành công của ngày hôm nay không phải chỉ một mình tôi mới làm được, mà chính là tất cả mọi người xung quanh đã giúp tôi thực hiện được điều đó. Lời cuối cùng là lời cảm ơn dành cho tất cả mọi người có mặt ở đây, mong mọi người hãy cùng nâng ly để chúc mừng niềm vui nhỏ này của tôi và chúc mọi người có một buổi tiệc thật vui vẻ đêm nay”
Dứt lời tất cả mọi người đều đưa ly rượu của mình về phía trước tạo nên một khung rất sôi động. Nhạc cũng bắt đầu được mở lên, ánh đèn sân khấu được tắt đi, thay vào đó là nhưng ánh đèn nhấp nháy cùng tiếng hò hét vui vẻ.
Lạc Ân Nghiên lui xuống sân khấu, đang loay hoay chuẩn bị đi ra chỗ cha mẹ mình thì một bóng đen đi tới, sau đó là một cái áo khoác được ai đó khoác lên vai cô. Mùi hương này, không cần nhìn cô cũng biết người trước mặt là ai.
Cô ngước lên, từ trong bóng tối nhìn thấy đôi mắt sáng hoắc của chàng trai, theo đó là mai tóc màu vàng bạch kim nổi bật.
“Mọi người đang ở chỗ kia chờ chị, chúng ta mau đi thôi!”
“Được!”
Hai người một trái một phải đi tới bàn ăn ở phía xa xa sân khấu. Tất cả đều tập trung ở đó, có cả Thanh Nghi và Nguyên Ngọc Dương, Lạc Ân Nghiên rất vui vẻ mà chạy nhanh lại về phía họ hét lớn.
“Mọi người!”
Tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, Thanh Nghi trên tay bồng em bé, thằng bé vừa ngậm núm giả vừ tròn xoe đôi mắt nhìn Lạc Ân Nghiên chằm chằm.
Lạc Ân Nghiên chạy lại vắt tay mình qua vai Thanh Nghi, giọng nói cưng chiều mà trêu chọc đưa nhỏ trong lòng.
“Bảo bối của mẹ hôm nay cũng đến góp vui với mẹ sao…”
Thanh Nghi cười cười, tay chuyển cậu nhóc qua tay Lạc Ân Nghiên.
“Nè cậu bế nó đi, cả mấy tháng rồi chưa gặp lại mẹ nuôi đó, còn không ôm là nó sẽ quên mất hơi của cậu mất”
Lạc Ân Nghiên phì cười, không nhanh không chậm vui vẻ ôm lấy cái kén nhỏ vào lòng.