– Cẩn thận phòng bị…
– Tứ ca ca…
Giang Lâm ngơ ngác nhìn nam tử đột nhiên hướng nàng đi tới, thần thái không khỏi có chút hoảng hốt, liều mạng dụi dụi con ngươi, lại thấy Giang Nam như cũ mặt mỉm cười hướng mình đi tới, không khỏi vui mừng kêu một tiếng, vọt tới, nhào vào trong ngực Giang Nam:
– Tứ ca, thật sự là ngươi! Ta nghĩ đến ngươi đã chết… Trước đó không lâu ta đi trở về, dựng bia mộ cho ngươi, còn có cha, mẹ, đại ca, nhị ca… Ta thật nghĩ đến ngươi đã chết, ngày đó sau khi ngươi đi ta rất sợ…
Vành mắt Giang Nam đỏ hoe, vỗ nhè nhẹ sau lưng thiếu nữ, cười nói:
– Đừng sợ, Tứ ca không phải là ở chỗ này sao? Ngươi yên tâm, lần này ta không đi, không bao giờ… đi nữa… Đừng khóc, nhiều người như vậy ở đây.
Giang Lâm vừa khóc vừa cười, giống như khi còn bé quấn lấy hắn, lôi kéo ống tay áo của hắn không muốn buông ra.
Trung niên nam tử kia thở phào nhẹ nhỏm, thu hồi phất trần, cười nói:
– Là người quen, mọi người có thể tản Thần Thông đi.
Hai vị thiếu nữ thánh tông cùng ba vị nam đệ tử cũng riêng phần mình thở phào nhẹ nhỏm, tản đi Thần Thông của mình, thu hồi bảo kiếm.
– Tứ ca, ngày đó sau khi ngươi đi không lâu, sư tôn liền tới, thấy ta ở phía dưới đống thi thể khóc liền bế ta lên, nói ta tư chất không xấu, muốn thu ta làm đồ đệ.
Giang Lâm xóa đi nước mắt, ngửa đầu nói:
– Chúng ta ở nơi đó chờ ngươi thật lâu, thủy chung không có gặp trở lại, sư tôn nói ngươi đã chết, ta cũng nghĩ đến ngươi đã chết, mấy năm này ta nằm mơ liền mơ tới ngươi máu chảy đầm đìa đứng ở bên cạnh ta, nói tiểu muội đừng sợ, ca ca trở lại… Đúng rồi Tứ ca, làm sao ngươi cũng trở thành đệ tử Huyền Thiên thánh tông rồi?
– Lâm sư muội, vị này chính là Tứ ca Giang Nam Giang Tử Xuyên mà ngươi thường xuyên nói?
Vị thiếu nữ đeo kiếm kia đột nhiên mở miệng, ánh mắt lãnh lãnh rơi vào trên người Giang Nam, thần thái có chút không vui nói:
– Giang sư đệ, ta xem quần áo của ngươi cũng là đệ tử thánh tông ta, nói vậy năm đó ngươi cũng là bị sư thúc sư bá của thánh tông cứu lên, bái nhập thánh tông. Vì sao những năm này ngươi không đi tìm Lâm sư muội? Ngươi có biết Lâm sư muội nhớ ngươi thế nào không?
– Ta biết, ta cũng là trước đó không lâu mới bái nhập thánh tông.
Giang Nam tự giễu cười cười, thanh âm càng ngày càng thấp:
– Trong trận thiên tai kia, không có ai cứu ta, ta cũng từng ảo tưởng có vị cao nhân nào đi ngang qua thấy ta ở trong đống thi thể đau khổ giãy dụa, hướng ta ra tay cứu viện…
– Đáng tiếc, một người cũng không có…
Hắn lẩm bẩm nói.
Thiếu nữ đeo kiếm kia ngây ngốc, vốn là tính toán chỉ trích Giang Nam, nghe nói như thế cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Nàng có thể tưởng tượng được đến, một thiếu niên tuổi gần mười hai một mình đi ở trên Địa Thi phế tích, khi đó Giang Nam tuyệt vọng đến cỡ nào, bất lực đến cở nào.
Nhưng mà, những cao nhân thần thông quảng đại kia, lại không có một cái hiện ra ở trước mặt hắn, không có một người hướng hắn vươn tay trợ giúp.
– Giang sư đệ, mới vừa rồi có chút đắc tội.
Cô gái kia có chút sảng lãng hào phóng, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, đợi Giang Nam cùng Giang Lâm nói lời tâm tình xong, tiến lên cười nói:
– Ta tên là Mộ Yên Nhi, là Linh Càn Phong Càn Nguyên cung Đại sư tỷ, ân sư họ Hàn tên Phương, xin hỏi sư đệ, ngươi bái vị sư thúc sư bá nào làm môn hạ?
– Ta nhập môn muộn, là nghe thấy tiểu muội ở Huyền Thiên thánh tông, lúc này mới bái nhập sư môn.
Giang Nam ôn hòa cười một tiếng nói:
– Ân sư Lĩnh Tụ Phong phong chủ, họ Lạc tên Hoa Âm.
– Giang sư đệ, ngươi là đệ tử của Lạc sư bá?
Mộ Yên Nhi nghe đến đó, lấy làm kinh hãi, mở miệng hỏi.
Giang Nam gật đầu, cười nói:
– Gia sư chính là Lĩnh Tụ Phong Thúy Vân Cung phong chủ.
Mộ Yên Nhi lấy làm kinh hãi, sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái, hàm hàm hồ hồ nói:
– Thì ra ngươi chính là đệ tử của Lạc sư bá thu nhận, ngô… rất tốt, rất tốt…
Giang Lâm nghe đến đó, đột nhiên chen miệng nói: