– Bây giờ than thở cũng vô dụng. Chúng ta nếu vẫn kiên quyết không nổ súng thì sẽ bị trừ lương hưởng, còn có thể bị quân luật xử lý. Còn trốn chạy thì bị bắt lại sẽ xử tử theo tội đào ngũ. Đám người của trung úy Liêm Hào vẫn không thích hai người chúng ta, nếu để họ tìm ra sai phạm thì e là không dễ ứng phó.
Lôi Minh đau khổ nói. Bọn họ là người lương thiện, không muốn giết người vô tôi, nhưng nếu họ tiếp tục cãi lệnh thượng cấp thì chính họ cũng lành ít dữ nhiều. Sợ rằng chính người thân của minh ở nước Sái cũng bị liên lụy theo.
Đúng lúc này thì bỗng có vài tiếng súng nổ lên, liền sau đó lại im bặt. Hai người Ô Sửu và Lôi Minh sợ hãi vội vơ lấy cây súng của mình lên cảnh giác, không biết chuyện gì đang xảy ra. Bấy giờ đứa trẻ kia cũng đã ăn xong phần thịt sấy khô, nó phủi phủi hai tay rồi lấy trong người ra một cuộn sổ nhỏ, viết lên vài con số rồi đưa cho hai người nói:
– Ờ đây có hai tờ chi phiếu, mỗi tờ một triệu, các người có thể đến chi nhánh của Vạn Kim thương hội ở bất kỳ quốc gia nào để rút tiền. Tốt nhất nên dẫn gia quyến trốn đến một quốc gia yên bình khác mà sống, người lương thiện như hai người không thể tồn tại được trong loạn lạc đâu.
– Cái này… cái này
Sự thay đổi đột ngột của đứa trẻ như hóa thành một người khác khiến cho Ô Sửu và Lôi Minh lắp bắp không kịp tiếp nhận. Một đứa trẻ nhìn như vô gia cư lại tự dưng đưa cho mỗi người một triệu, cái này có phải là mơ không, sao cảm giác quá không chân thật đến thế chứ.
– Cầm lấy! Thay đổi trang phục rồi tìm đường an toàn mà đi. Quân Sái ở nơi này sẽ sớm bị giải quyết, các người không cần lo lắng việc bị bắt vì tội đào ngũ đâu.
Tên nhóc cười nhạt, hai tay chắp sau lưng làm điệu bộ người lớn lững thững bước đi. Hai người Ô Sửu ngơ ngác nhìn nhau, sau đó mới sựt tỉnh ra vội chạy gọi theo hỏi to:
– Cậu bé, đa tạ cậu, xin cho chúng tôi biết tên họ. Sau này Ô Sửu nhất định sẽ báo đáp.
– Lôi Minh ta cũng vậy, ta nguyện sẽ trả ơn hôm nay của cậu.
– Ta tên gì à? Cứ gọi ta là….tiểu tặc Yên quốc đi hắc hắc. Còn về trả ơn thì không cần, cố gắng sống sót nhé.
Phẩy phẩy cánh tay, Tiểu Hắc nhanh chóng biến mất. Ô Sửu và Lôi Minh không tìm thấy bóng dáng của nó đành phải quỳ xuống giữa đường dập đầu mạnh nói:
– Cảm tạ ân nghĩa của cậu, suốt đời chúng tôi sẽ không quên.
Không có câu trả lời nào nữa, dường như vị ân nhân nhỏ tuổi kia đã rời đi. Lôi Minh lần đầu cầm trong tay một số tiền cực lớn không biết phải làm thế nào, xoay sang hỏi ý Ô Sửu:
– Bác Sửu, tờ giấy này thật sự có thể đổi thành tiền thật sao?
– Ta từng nghe lão Giác ở thành phố về kể chuyện. Có nghe nói một loại gọi là chi phiếu, chỉ cần đến ngân hàng gì đó là có thể lấy được tiền mặt, rất tiện lợi. Tiểu ân công vừa rồi thân thủ cực nhanh, xem ra không phải đứa trẻ tầm thường. Có lẽ do hai người chúng ta không sát hại người dân vô tội nên mới có được phước báu. Sau này ngươi cũng đừng bao giờ phạm lỗi lầm, hãy luôn nhớ rằng thiện ác tự có hậu báo cả.
Ô Sửu đôi mắt đỏ hoe vì xúc động, cảm khái đáp lời. Ông ta đã sống hơn bốn mươi năm, lịch thiệp tốt hơn Lôi Minh, cũng có thể xem là trưởng bối. Cho nên lời của lão cũng giống như một vị cha chú răn dạy con cháu của mình.
– Ta hiểu rồi. Chúng ta cũng nên mau chóng tìm đường trở về nước Sái dắt gia đình đi lánh nạn. Ta cảm giác nước Yên có khả năng sẽ đánh lui được liên quân, thậm chí còn khiến cho bọn họ phải trả một cái giá rất đắt.
Là một người lanh lợi, LôI Minh không thắc mắc nữa mà liền nghĩ ngay đến tiếp theo cần phải làm như thế nào. Ô Sửu nghe thế thì gật đầu đồng ý đáp:
– Không nên trở lại doanh trại, ta với ngươi lập tức rời đi. Mau thay đổi trang phục, lỡ bị quân Yên giết lầm thì toi.
Thế là hai người vội vội vàng vàng tìm một bộ quần áo khác mặc vào rồi hướng khu rừng ngoại thành chạy đi. Cả hai không biết được hôm nay bản thân họ đã may mắn đến nhường nào. Nếu không phải Ô Sửu động lòng trắc ẩn mời Tiểu Hắc ăn thịt sấy và vô tình tiết lộ hoàn cảnh của hai người thì bọn họ chắn chắn cũng sẽ chung số phận thê thảm với đám quân Sái khác.
Bởi vậy, nhân sinh nếu có lựa chọn thì đừng làm việc ác độc, trái với lương tâm. Một việc thiện nhỏ đôi khi có thể thay đổi cả số mệnh của chúng ta.
Chỉ chưa đến nửa ngày, gần như toàn bộ binh lính tuần tra của quân Sái đã bị tiêu diệt mà không để lại động tĩnh gì cả. Với thực lực của Mộc Bình và ba vị huyền cấp cao thủ thì một đám lính thường tất nhiên không phải là đối thủ rồi. Nói ra lại có phần dùng dao mổ trâu để giết gà, hoàn toàn không có chút độ khó nào cả.
– Bẩm công tử, phía Sái quân đã phát hiện ra dị tượng. Bọn họ đã điều động xe tăng và chủ lực đóng tại đây để quyết chiến với chúng ta.
Tương Hoàn cung kính báo cáo với Tiểu Hắc, đôi mắt của gã len lén quan sát vị chủ nhân ép buộc này. Nếu không vì độc dược trong người, gã đã sớm tìm đường trốn mất. Nào có phải liều mạng đi đối đầu với độc sư, phải biết rằng cho dù là nhất đẳng cao thủ cũng không dám bén mảng đến Liêu quốc. Nói chi đến một hoàng cấp nhỏ nhoi như Tương Hoàn gã đây.
– Ồ, ta biết rồi.
Tiểu Hắc hời hợt đáp lại, rồi tiếp tục ăn ngấu nghiến miếng bít tết đang ăn dở. Sau khi thỏa mãn no nê, nó mới mỉm cười thâm ý nhìn Tương Hoàn nói:
– Ngươi tuy đi theo ta nhưng trong lòng vẫn không phục nhỉ?
– Nào có chuyện đó, tiểu nhân nguyên vị công tử xông pha….
– Được rồi, mấy lời sáo rỗng vô nghĩa đó không phải nói trước mặt ta. Trong lòng ta và ngươi đều hiểu rõ cho nên ta cũng không muốn nhiều lời. Thực lực của ngươi vẫn còn quá yếu, khó mà sử dụng vào những nhiệm vụ quan trọng được. Đợi sau khi giải quyết việc ở Phúc Hà, ta sẽ giúp ngươi tăng tu vi lên một chút.
Tiểu Hắc xua tay trước những lời giả dối của Tương Hoàn. Không có người lạ, nó không muốn phải diễn kịch với đối phương, cứ trực tiếp thẳng thắn không cần phải che đậy.
– Tiểu nhân đã rõ, công tử yên tâm, ta nhất định sẽ nổ lực.
Tương Hoàn đảo mắt, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, gã gật đầu ngoan ngoãn đáp lại. Thấy thế, Tiểu Hắc cười như không cười, cũng không muốn dông dài trò chuyện tiếp. Đối với tiểu nhân âm hiểm thì việc quản lí bọn chúng cũng giống như dưỡng sói, cần phải biết tiến thủ đúng lúc, phạt và lợi ích đồng hành.
– Tốt lắm, cũng đến lúc phải thư giản gân cốt rồi. Ta nghe nói xe tăng là quái vật trên bộ, được người đời xưng tán rất nhiều. Hôm nay lão tử cũng muốn mục kích xem sự thật và lời đồn có bao nhiêu khác biệt.