“Th—Thủ lĩnh… Nàng ta hình như là con cương thi trong lời đồn.” Một trong số các tên thổ phỉ đứng ở phía sau la lên.
Khuôn mặt Tay Cụt tái nhợt, trong lòng khẽ chửi thề một tiếng, người thường bọn họ làm sao có thể đánh lại con cương thi đã giết cả chưởng môn của một môn phái ở tu chân giới được?
Huống chi lúc nãy hắn vừa chọc ghẹo cô xong? Tên kia rõ ràng biết mà không nói sớm, rõ ràng là muốn hắn chết!
Tay Cụt thất thần suy nghĩ, vết thương chảy máu ngày một nhiều, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể hắn.
“Vương, có cần ta xử lí?” An Tư bình tĩnh hỏi cô.
Vân Yến híp mắt không trả lời, ném thẳng cây kiếm vào đầu hắn, Tinh Tú mau chóng xoay người nằm ngang, tư thế thật chính xác mà cắt rơi đầu Tay Cụt.
Bọn thổ phỉ đằng sau sửng sốt một hồi rồi tái mặt chạy đi mất, mặc kệ sống chết của tên Tay Cụt.
Mạng sống chỉ có một nhưng thủ lĩnh thì vẫn có thể bầu chọn người khác, bọn họ không rảnh để từ bỏ mạng sống của mình và đắc tội với cô chỉ để trả thù cho tên Tay Cụt.
Vì ai mà biết được, lỡ như Vân Yến nổi điên lên giết cả gia đình bọn họ thì sao?
Thanh danh ‘tốt’ của cô, bọn họ đã sớm nghe đủ, nói không sợ hãi thì là nói dối rồi.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Chờ bọn họ chạy đi hết, Vân Yến mới tiếp tục ngồi xuống an tĩnh làm một cương thi xinh đẹp.
Tinh Tú rút mình ra khỏi tên loài người xấu xí này, ghét bỏ mà phẩy phẩy mình vài cái, sau đó dụi dụi mình về phía cô.
“Bẩn.” Vân Yến đẩy Tinh Tú ra xa, mày hơi nhăn lại.
“Chủ nhân, mau lau người ta a.” Tinh Tú manh manh nói.
“Ngươi lau cho nó.” Cô hất cằm về phía An Tư, ra lệnh.
“Vương… Chuyện này…” An Tư giật giật khóe miệng, nó mà cho cô lau thì cô liền quỳ xuống kêu nó baba!
Ánh nhìn nóng rực pha lẫn cừu hận của Tinh Tú bắn về phía An Tư, giống như chỉ cần An Tư dám đến gần nó một mét, nó liền băm An Tư thành thịt băm.
An Tư: “…” Thợ làm bánh như ta thật là khổ tâm a.
Vân Yến đập vào Tinh Tú bằng một lực rất mạnh để cảnh cáo, khiến cho nó suýt nữa là rơi xuống mặt đất.
“Đưa khăn.” Vân Yến vươn tay.
Tinh Tú lập tức đặt cái khăn màu hồng của mình trên tay cô, ngoan ngoãn đứng im để cô lau người.
Kim Bảo bĩu môi, Tinh Tú lúc nào cũng tranh sủng với nó, nó có nên cắn nát Tinh Tú rồi ăn luôn không?
“Con rùa như mi cũng đòi cắn nát được bổn Tinh Tú ta à?” Một giọng nói của bé trai vang lên trong đầu Kim Bảo.
“Hừ, một cây kiếm nát như ngươi mà bổn rùa thần không cắn nát được à?” Kim Bảo nghĩ trong đầu, ánh mắt tức giận nhìn Tinh Tú.
“Ha hả, rùa con, rùa con.” Tinh Tú vui vẻ trêu chọc.
Tinh Tú nhớ năm xưa chủ nhân là dùng nó để đập đám cặn bã, sau đó còn sửa chữa vị diện, không như Kim Bảo, chỉ biết ăn ăn ăn.
Thế nên Tinh Tú tất nhiên nghĩ mình lợi hại hơn Kim Bảo gấp mấy lần.
“Ồ? Vậy ngươi là kiếm nát rồi?” Kim Bảo bình tĩnh đáp lại, nheo mắt nhìn đống đá quý được đính trên thân kiếm của Tinh Tú.
Thật là muốn lột hết đống đó ra nha, không biết lột hết thì Tinh Tú có còn kiêu ngạo như vậy không?
Nói xong nó liền lao đến chỗ Tinh Tú, một kiếm một rùa điên cuồng gặm lấy nhau.
Vân Yến: “???”
Khả Nghi cẩn thận ôm bé trai trong tay ngồi bên đường ngắm cảnh, An Tư rót trà cho cô.
Trận chiến của Tinh Tú và Kim Bảo kéo dài ba ngày hai đêm, lúc cả cánh rừng sắp trụi hết cây, Vân Yến mới kéo hai đứa về…
Đập một trận.
“Đi, tốn hết thời gian của bổn mỹ nữ.” Vân Yến nhai chocolate, hung hăng nói, sau đó bước đi.
Kim Bảo ôm mai rùa chạy theo, Tinh Tú trốn vào không gian dưỡng sinh.
An Tư và Khả Nghi cũng mau chóng đi theo, trước khi đi Khả Nghi còn cẩn thận thay quần áo cho cậu bé kia.