Lam Lam ngước lên nhìn Tiểu Sơ.
Tiểu Sơ cũng đang nhìn cô.Cô ấy cũng hiểu được trong lòng cô đang đau đớn biết chừng nào.
“Cậu muốn kết thúc thật sao? ” Tiểu Sơ vuốt những giọt nước mắt trên gương mặt Lam Lam, khẽ hỏi.
Hơi thở của Lam Lam có chút mệt mỏi.
“Còn cách nào khác sao? Vốn dĩ ban đầu cuộc hôn nhân của mình và anh ta là vật trao đổi…” Lam Lam kiềm nén nước mắt lại.” Bây giờ cô ta cũng đã mang thai rồi, mình có gì để níu kéo anh ta nữa”.
“Cậu có An Nhiên… ” Tiểu Sơ không suy nghĩ nói thẳng.
Lam Lam bỗng bật cười.
Bờ môi cong lên, cười như lòng cô đau như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tận bên trong.
“An Nhiên là con gái của mình… Lục Diệp Bằng không có liên quan gì đến con bé hết”
Sự việc cho đến ngày hôm nay, là do người đàn ông đó gây ra.Anh phá nát lòng tin của cô, tình yêu của cô dành cho anh cũng tan biến từ đây.
Đôi mắt Lam Lam dần trở nên lạnh lẽo. Bất luận thế nào, cô phải rời khỏi anh một cách sớm nhất. Một người chỉ biết lợi dụng cô thì cô cần gì luyến tiếc để làm gì.
Cho dù Dương Tiểu Vy có thật sự mang thai hay không thì Lục Diệp Bằng cũng đã ngủ với cô ta. Cô còn nhớ trước khi kết hôn anh và cô đều thống nhất một chuyện,là trong vòng ba tháng,nếu một trong hai người có kẻ phản bội thì cuộc hôn nhân này lập tức chấm dứt.
Và anh là người phạm lỗi, cô có quyền hủy bản hợp đồng và không cần anh phải đồng ý.
Từ góc độ của Lam Lam, Tiểu Sơ có thể nhận thấy, sự thay đổi trên con ngươi của cô ấy. Lam Lam đã không còn khóc nữa mà thay vào đó là một biểu cảm lạnh lùng vô cùng.
Hay Lam Lam đang che giấu nội tâm bên trong, không muốn cho cô phải thấy những nét đau thương của cô ấy.
Lam Lam và Tiểu Sơ đứng quay mặt vào trong, nên không hề thấy có một người đã bước vào phòng từ rất lâu và đã nghe hết câu chuyện của hai người. Một luồn sát khí chuẩn bị bay khắp trong căn phòng khi người đó chuẩn bị cất tiếng lên.
Một giọng nói trầm khàn khá nhỏ nhẹ, nhưng lại chứa đựng sự phẫn nộ đầy tức giận bên trong.
“Vậy An Nhiên là con ruột của con sao? “
Lam Lam cùng với Tiểu Sơ đều giật thốt lên, hoảng hốt nhanh chóng quay đầu lại.
Gương mặt tức giận, người đó lại lên tiếng thêm một lần nữa.
“Lam Lam! Không ngờ con đã lừa dối gia đình chúng ta”.
Lam Lam kinh sợ không thể thốt ra từ lời nào. Cô nhận ra mùi nguy hiểm từ giọng nói của người đang đứng trước mặt của cô. Dự cảm chẳng lành vang lên dữ dội trong đầu cô.
Chuyến này xem như cô không thể nào thoát khỏi dưới sự trừng phạt mà cô luôn tưởng tượng đến.
*******
Chớp mắt lại tới ngày đầu tuần.
Ngày giáng sinh cũng nằm trong tuần này, không khí càng thêm náo nhiệt. Ai ai cũng đều chuẩn bị đón một buổi lễ Giáng Sinh cùng với người thân của mình.
Tới trưa, Lục Diệp Bằng mới xuất hiện ở công ty. Sau khi sáng sớm bác sĩ băng bó lại vết thương cho anh xong. Anh liền lập tức trở về, anh đi thẳng vào công ty mà không thèm về nhà. Vì anh biết Lam Lam đang ở công ty.
Anh đi thẳng lên phòng làm việc của Lam Lam. Nhưng anh nghe một tin tức khiến anh có hơi hụt hẫng.
Hôm nay cô đã xin nghỉ phép.
Nhưng tại sao???
Chẳng lẽ hôm qua ở nhà đã có chuyện xảy ra gì sao?
Anh lên phòng của mình thì lại nghe hôm nay Tiểu Vy cũng không đi làm. Thấy vậy anh có chút lo lắng. Không biết Dương Tiểu Vy có đi tìm Lam Lam, rồi ăn nói lung tung gì trước mặt của cô nữa không?
Nghĩ vậy, Lục Diệp Bằng nhanh chóng lật camera ra xem cô có ở nhà không?
Nhưng ngay lúc này anh mới phát hiện ra trong điện thoại của anh có rất nhiều tin nhắn. Có lẽ vì hôm qua, anh lo xử lý đám cháy nên anh cũng không quan tâm tin nhắn. Chỉ cho đến khi Dương Tiểu Vy điện thoại cho anh, anh mới lấy lên nghe. Rồi sau đó, anh cũng đưa cho Á Hiên giữ mà không hề biết điện thoại có nhiều tin nhắn đến như vậy.
Có tin nhắn của Chí Huy và có cả tin nhắn của Dương Tiểu Vy. Nhưng trong lòng anh chợt buồn bã khi không thấy tin nhắn của cô.
Anh hủy cuộc hẹn với cô.Cô không oán trách anh hay giận anh sao? Rốt cuộc người con gái này đang suy nghĩ gì vậy?
Lục Diệp Bằng bỏ qua tin nhắn rác rưởi của Dương Tiểu Vy mà anh chỉ xem tin nhắn của Chí Huy. Hôm qua không hiểu sao anh ta lại nhắn tin cho anh nhiều đến thế. Tổng cộng đến mười tin nhắn
Đập vào mắt anh là tin nhắn đầu tiên khiến anh có phần kinh ngạc.
“Ê! Lục Diệp Bằng, tại sao cậu không nói hôm nay là sinh nhật của Lam Lam?”
Lục Diệp Bằng trợn to mắt lên,nét mắt tràn đầy kinh ngạc. Hôm qua là sinh nhật của cô sao? Tại sao cô lại không nói cho anh biết? Có lẽ vì vậy, Lam Lam đã giận mà không thèm nhắn tin hay gọi điện thoại cho anh sao?
Anh tiếp tục xem các tin nhắn còn lại của Chí Huy, xem anh ta còn nhắn gì:
“Hôm nay cũng là sinh nhật của An Nhiên luôn! “
“Chà chà… Lục Diệp Bằng! Hoắc Thiếu Tiên, người anh em của cậu cũng đã tới đây, không những vậy còn biết sinh nhật của hai mẹ con, còn mua quà cho họ nữa….Chẳng bù cho tôi đi đến bằng giỏ quà của anh”.
“Lục Diệp Bằng! Cậu hãy cẩn thận với Hoắc Thiếu Tiên, anh ta đang dòm ngó vợ của cậu”
Những dòng tin nhắn sau lại là những tấm ảnh của cô. Đúng thật là sinh nhật của cô và An Nhiên, có cả hình hai mẹ con cùng nhau cắt bánh kem. Còn có ảnh Hoắc Thiếu Tiên tặng hoa hồng cho cô.
Lục Diệp Bằng siếc chặt điện thoại khi tấm hình cuối cùng xuất hiện trước mặt anh.
Một tấm hình người ngoài nhìn vào có thể suy nghĩ lung tung.
Bên trong chính là Hoắc Thiếu Tiên đang ôm chầm lấy Lam Lam ngay giữa hồ bơi, kèm theo một dòng tin nhắn đổ thêm dầu vào lửa của Chí Huy như muốn muốn đốt cháy nhà của anh.
“Có lẽ anh ta thật sự muốn cướp vợ cậu rồi, không phải một mình tôi tích Lam Lam mà ngay cả Hoắc Thiếu Tiên cũng đem lòng yêu mến cô ấy nữa!”
Lục Diệp Bằng đã không còn nhịn được nữa, ánh mắt hiện lên sự ghen tức rõ rệt.Anh suy nghĩ cái gì đó liền đứng lên ngay lập tức.
Gương mặt tràn đầy phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi nói thầm.
” Mấy cái tên này, dám ở sau lưng anh giở trò…”
Dứt lời, anh liền đi ra khỏi phòng.
Lục Diệp Bằng mặc kệ trên người đang bị thương, anh trực tiếp lái xe đi tìm người con gái ấy hỏi cho ra lẽ.
Tại sao không nói cho anh biết là sinh nhật của cô… Tại sao cứ im lặng, dằn vặt anh như vậy?
Trong lòng thầm trách cô nhưng cũng đang thầm tự trách chính mình. Đã lấy nhau gần ba tháng, anh lại không quan tâm đến ngày sinh nhật của cô, không hiểu cô thích cái gì và ghét cái gì.
Nghĩ tới đây, Lục Diệp Bằng chợt run sợ. Có khi nào cô thật sự muốn kết thúc hôn nhân, nên không muốn nói cho anh biết không? Có phải anh không quan trọng đối với cô không?
Còn sinh nhật của cô tại sao Hoắc Thiếu Tiên biết mà anh không biết. Không lẽ chính cô là người mời anh ta đến. Anh ta quan trọng hơn chồng của cô sao?