Dạ Đàm ngụp đầu vào trong nước, một lúc lâu không thấy người nổi lên. Mai Hữu Cầm vội vào nước tìm, nhưng mới vừa lặn xuống nước, hắn liền ngây ngẩn. Dạ Đàm một thân tử y như sa, tóc dài như tơ. Nàng thả lỏng tứ chi, nhẹ nhàng bơi lội trong nước, tựa như một mỹ nhân ngư. Thấy Mai Hữu Cầm, nàng hướng hắn vẫy tay. Mai Hữu Cầm vịn thành bể đi qua. Dạ Đàm hỏi: “Ngươi không biết bơi hả?”
Mai Hữu Cầm lắc đầu, Dạ Đàm không nhịn được cười: “Nào nào, ta dạy cho ngươi.” Nàng ôm eo Mai Hữu Cầm, nói, “Đạp nước trước, sau đó quạt tay là được.” Mai Hữu Cầm bèn thử một lần, kết quả, Dạ Đàm buông lỏng tay, hắn liền chìm xuống.
……
Dạ Đàm bổ nhào xuống đáy bể vớt người lên, cười đến không ngừng được —— tảng đá đều thành thật, gặp nước liền chìm mà! Không biết kỹ năng bơi của Huyền Thương quân thế nào ta.
Khóe miệng nàng nhếch lên, con ngươi sáng ngời. Mai Hữu Cầm hỏi: “Những con trùng đó sẽ chết thật sao?”
Dạ Đàm xoa xoa đầu hắn: “Không còn trùng trùng nữa đâu, Hữu Cầm ngoan, Hữu Cầm không sợ không khóc nha nha……”
Mai Hữu Cầm gạt tay nàng ra, nàng ôm bụng cười to. Sau khi cười xong, đạp nước một cái, lại bơi lội. Tiếng cười của nàng trong trẻo, dáng người bơi lội lại mềm mại, tựa như một vầng trăng sao hòa tan bên trong làn nước xanh biếc. Ma tộc, Trọc Tâm đảo
Thanh Quỳ đang mở đường chẩn bệnh. Hiện giờ Trọc Tâm đảo chính thức trở thành y quán của Ma tộc, quả thực là đông như trẩy hội.
Triều Phong kê một cái bàn nhỏ, ngồi ở bên cạnh uống thuốc. Hai thị nữ Tuyết Khuynh Tâm phái tới một trái một phải đi theo bên người hắn, cùng hắn một tấc cũng không rời. Hắn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thanh Quỳ một cái, nhưng Thanh Quỳ chỉ cúi đầu viết đơn thuốc, căn bản không hề ngoảnh mặt nhìn hắn.
“Chẳng lẽ, bổn tọa còn không xứng có được một đại phu chuyên biệt sao?” Tam điện hạ thở dài.
Thanh Quỳ hiểu rõ tính tình của hắn, cũng không để ý đến hắn. Từ sau khi biết Triều Phong có hôn ước, nàng luôn giữ khoảng cách với Triều Phong. Sau đó Ma phi Tuyết Khuynh Tâm phái hai thị nữ kia tới, hai người càng ít nói chuyện.
Triều Phong lấy cớ nằm không được, ngày ngày dẫn theo hai thị nữ xinh đẹp như hoa, ngồi lì ở chính đường của Thanh Quỳ. Thanh Quỳ kê thuốc, chẩn bệnh, bất kể làm nhiều chuyện nhàm chán đến đâu, hắn cũng có thể ngắm nhìn say mê.
Thanh Quỳ đuổi hắn không đi, nên cũng dứt khoát không để ý tới hắn.
Cốc Hải Triều vừa bước vào liền thấy hai người bọn họ, một người xem bệnh, một người uống thuốc, bộ dáng nước sông không phạm nước giếng. Hắn cau mày, hỏi Triều Phong: “Sao người lại ở đây? Ở đây người tới người đi, ồn ào ầm ĩ, không thích hợp dưỡng bệnh.”
Triều Phong tỏ vẻ bất đắc dĩ mà chỉ chỉ hai thị nữ xinh đẹp, nói: “Ta ở đây, đương nhiên là vì muốn cho người nào đó luôn luôn thấy được, hiểu được bổn tọa trong sạch thuần khiết, chưa hề làm gì với các nàng!”
Cốc Hải Triều vẻ mặt ghét bỏ, nhỏ giọng kể chuyện Đỉnh Vân bị Dạ Đàm dọa sợ lùi bước. Triều Phong nghe đến ngay cả chén cũng quên bỏ xuống: “Ta đánh giá cao Nhị ca rồi. Hắn rất sợ Thiếu Điển Hữu Cầm.”