Thẩm Thời Ân lại nghe lời mà ngồi về chỗ nhóm lửa.
Hắn thật sự muốn biểu hiện tốt, đốt lửa vô cùng to, ngọn lửa còn nhảy ra khỏi đáy nồi.
Không lâu sau, Khương Đào nhìn đồ ăn trong nồi, cảm thấy đủ độ ấm rồi liền đổ cái bình trong tay vào nồi…
Mà lúc này ngoài nhà bếp ở giếng trời, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm duỗi cổ nhìn nhà bếp.
Tiêu Giác cũng đứng cùng bọn họ, thấy bộ dáng khẩn trương của họ nhịn không được buồn cười nói: “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, có cần căng thẳng như vậy không?”.
Mới rồi, Tiêu Thế Nam đã đem “công tích vĩ đại” của nàng từ trước tới nay nói cho Tiêu Giác nghe.
Một lần là lúc ăn Tết với đĩa trứng gà xào bóng tối, một lần dọn tới đây là ở nhà bếp mù khói.
Tuy rằng có hai lần như vậy nhưng quanh năm suốt tháng Khương Đào sẽ không xuống bếp vài lần, hai lần kia đều đã khắc sâu vào ký ức, đương nhiên cho bọn họ ấn tượng vô cùng sâu đậm.
Nhưng Tiêu Giác là người ngoài cuộc, không tự mình trải qua, chỉ là nghe bọn hắn nói liền cảm thấy là việc nhỏ thôi.
Hắn cũng không muốn ăn nhiều mỹ thực, chỉ là muốn nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với Khương Đào.
“Ngươi không hiểu”, Tiêu Thế Nam bất đắc dĩ nói: “Lần trước lúc khói bay đầy trời rất dọa người, nếu không phải cứu giúp kịp thời, nhà bếp bị đốt sạch rồi… Trải qua lần ấy chúng ta đều không muốn cho tẩu tử xuống bếp, mỗi lần nàng vào bếp là kinh hồn táng đảm lần ấy. Mới rồi nếu ngươi nói muốn ăn canh là được rồi, tẩu tử ta khẳng định chỉ có nấu canh thì không làm lỗi”.
Lời chưa nói dứt, bọn họ liền nhìn thấy nhà bếp đột nhiên hiện lên một mảnh hồng quang.
Tiêu Thế Nam phản phất như đã sớm đoán được, nói: “Tới rồi”, sau không nói hai lời liền xách thùng nước đã múc sẵn đi vào.
Nhưng hắn vừa mới vọt vào, tiếng kinh hô của Khương Đào liền truyền ra.
Sau đó Thẩm Thời Ân lôi cả Khương Đào và Tiêu Thế Nam đi ra.
Này… Tiêu Giác kinh ngạc mà nhìn lửa nhà bếp càng ngày càng lớn liền vỗ tay ba lần.
Bên ngoài Khương gia tức khắc có ám vệ trèo tường nhảy vào, vọt tới nhà bếp cứu hỏa.
Tóc mái của Khương Đào bị cháy xém, còn ho khan liên tục, Thẩm Thời Ân thuận khí cho nàng một lúc lâu nàng mới dừng lại, sau hỏi Tiêu Thế Nam: “Chảo dầu nổi lửa, đệ cho nước vào làm gì?”.
Tiêu Thế Nam bị dọa ngốc rồi, lúc hắn đi vào nhìn thấy lửa ở chảo dầu, theo bản năng mà tưới vào.
Sau đó liền không cần nói, chảo dầu oành một tiếng, nếu không phải Thẩm Thời Ân lập tức kéo hai người họ ra, Khương Đào và Tiêu Thế Nam sợ là không còn nguyên vẹn đứng đây như bây giờ.
Thẩm Thời Ân kiểm tra Khương Đào từ đầu tới chân, thấy nàng chỉ bị hun đen với bị cháy ít tóc còn lại không bị thương mới an tâm hơn một ít.
“Trong chảo dầu sao lại có lửa được?”. Tiêu Thế Nam chột dạ mà dò hỏi.
Khương Đào hít sâu vài cái mới cảm thấy hô hấp thông thuận, nói: “Ta vốn đã xếp chai dấm ra, đặt ở một bên chuẩn bị dùng. Ca đệ xếp lại, quay đầu chàng ấy đưa cho ta một chai không khác mấy, ta trực tiếp đổ vào nồi. Ai biết được lại là dầu cải…”.
“Đừng nói nữa, đều tới dập lửa đi, lấy chăn bông trong nhà tới”. Thẩm Thời Ân vững vàng phân công công tác, “A Lâm đứng cạnh giếng nước đi”.
Nói xong hắn đổ nước lên người, Khương Đào cũng mang mấy tấm chăn bông tới.
Đám ám vệ huấn luyện có tổ chức, hơn nữa Thẩm Thời Ân cũng gia nhập vào hàng ngũ dập lửa, ở một bên trấn định chỉ huy, hơn một khắc sau lửa liền được dập.
Bọn Khương Đào không vào nhà bếp, chỉ phụ trách đứng ngoài cầm xô nước, phòng ngừa lửa lan ra ngoài.
Dập lửa xong, đám ám vệ lui ra, nhà bếp Khương gia cũng hoàn toàn không dùng được rồi.
Trừ Khương Lâm đứng ở xa nhìn, còn lại mọi người đều mồ hôi đầy đầu, xiêm y cũng đã bị hun đen.
“Đấy đấy, sớm biết như vậy thế nào cũng không nên cho tẩu tử xuống bếp”. Tiêu Thế Nam lòng còn sợ hãi nói
Khương Đào buồn cười nói: “Đệ còn nói, nếu không phải thùng nước to kia của đệ, chảo dầu có lửa lấy nắp đậy lại thì không có chuyện gì rồi”.
Tiêu Thế Nam cười hắc hắc, lại bắt đầu ném nồi cho Thẩm Thời Ân, “Còn không phải là nhị ca sao, nếu không thay dấm của tẩu tử, không phải chuyện gì cũng không có à?”.
Tuy vậy Thẩm Thời Ân cũng không ném nồi lại cho Khương Đào, nói nàng đổ ra muỗng rồi mới đổ vào nồi, cũng không hé răng, xem như nhận cái nồi này.
“Đáng tiếc rồi , món cải trắng xào dấm của ta hôm nay đang trên đà phát huy, mắt thấy là có thể ra khỏi nồi rồi”.
Tiêu Thế Nam cười nói: “Không có việc gì, tẩu tử không phải là làm ra món nhà bếp xào dấm rồi sao! Nhìn lửa to như này ngay cả ngự trù cũng kém đấy!”.
Khương Đào cười muốn đánh hắn, hắn vội nhảy ra sau Tiêu Giác.
Khương Đào cũng không dám đánh Tiêu Giác, chỉ có thể thở phì phì mà dừng chân.
Lại nhìn Tiêu Giác, hắn trước đó đánh nhau đã thay một bộ, sau bận dập lửa cũng là tóc tai tán loạn, vạt áo biến đen, nhìn phải nói là chật vật.
Lúc này Khương Đào cảm thấy mất mặt, nhìn Tiêu Giác không biết nói gì.
“Phốc” Tiêu – chật vật – Giác nhịn không được cười rộ lên, “Ha ha ha ha!”.
Có hắn mở đầu, Khương Đào và Tiêu Thế Nam cũng không đẩy lỗi nữa, cả nhà cùng cười rộ lên.
Cả nhà đứng ở giếng trời cười đủ rồi, Khương Đào nói làm sao giờ? Nhà bếp cũng không còn rồi.
Vương Đức Thắng lập tức nói: “Phu nhân mau đi nghỉ ngơi, nô tài sẽ ra ngoài mua chút thức ăn về”.
Ra khỏi cửa lớn Khương gia, Vương Đức Thắng liền vỗ vào miệng mình một cái, nói cái miệng gở này, hôm nay sao lại liên tục nói sai như vậy chứ – buổi sáng nói sai mạo phạm tới người ta đã đành, còn đưa Khương Đào xuống bếp nữa!
Dọa người, quá dọa người nha!