Tiểu tử trước mắt này cùng cường giả như hắn nói chuyện mà không hề sợ hãi, phi hành trên bầu trời, tốc độ cực nhanh, nhưng tim đập như thường, vốn tưởng rằng là nhân vật không sợ trời không sợ đất, không nghĩ tới lại bị một chén rượu dọa thành như vậy.
– Ách, tốt!
Ngửa đầu uống linh dịch, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy miệng đầy lưu hương, toàn thân sảng khoái, tâm tình vốn bởi vì khúc mắc có chút buồn bực, cũng nhịn không được trầm tĩnh lại.
– Thứ tốt!
Nhiếp Vân tán thưởng một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại.
– Tiêu huynh đã sớm tỉnh?
– Nói ra thật xấu hổ, cũng là vừa tỉnh, uống rượu có thể trực tiếp ngủ ba ngày ba đêm, để cho cô gái nhỏ kia biết rõ, khẳng định sẽ cười đến rụng răng…
Tiêu Nhiên gãi gãi đầu.
– Ba ngày ba đêm, ngươi nói chúng ta đã ngủ ba ngày ba đêm?
Sắc mặt của Nhiếp Vân cứng đờ.
– Đúng vậy a, làm sao vậy?
Tiêu Nhiên nói.
– Ai nha, nguy rồi, đám người lão tửu quỷ tìm không thấy ta, khẳng định đã sắp điên…
Nhiếp Vân nhảy dựng lên, giống như hỏa thiêu bờ mông.
Trong đêm đó ly khai Mẫn Ngạn, nói đi săn bắn, kết quả vừa đi ba ngày ba đêm, chỉ sợ những người kia đều sắp điên.
– Ngươi còn có bằng hữu?
Tiêu Nhiên nghi hoặc.
– Đúng vậy, ta đi ra vội vàng, không có nói với bọn họ, bọn hắn tìm không thấy ta, khẳng định sẽ lo lắng, vạn nhất tán loạn ở trong Cửu Dương Sơn, gặp được yêu thú lợi hại thì phiền toái…
Trên mặt Nhiếp Vân lộ ra sốt ruột, nói đến đây liền ôm quyền.
– Không có ý tứ Tiêu huynh, chúng ta vẫn là ngày khác lại tụ họp, hôm nay thật sự không thể theo ngươi tán gẫu!
Nói xong đang muốn rời đi, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, dừng bước, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay xuất hiện ba hồ lô rượu.
– Những Hầu Tâm Tửu này, là ta đưa cho Tiêu huynh, xem như một chút tâm ý!
Nhiếp Vân nói.
Hắn có mười hồ lô, trước kia tuy cùng Tiêu Nhiên uống non nửa hồ lô, nhưng không có ý định lấy về, còn lại chín hồ lô, còn phải để lại cho lão tửu quỷ, Tiểu Long một chút nếm thử, cho hắn một phần ba tính toán là cực hạn.
– Nếu ngươi tiễn đưa ta những vật khác, ta nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng cái này ta thật là cự tuyệt không được, đa tạ Nhiếp Vân huynh đệ!
Tiêu Nhiên cười ha ha, tiếp nhận hồ lô, mắt sáng rực lên.
– Vậy tốt, tại hạ cáo từ!
Đối với Tiêu Nhiên này ấn tượng vô cùng tốt, Nhiếp Vân nở nụ cười một tiếng, liền muốn ly khai.
– Không vội đi, ba ngày cũng đã qua, sớm một hồi muộn một hồi cũng không có gì, ngươi cho ta ba hồ lô rượu ngon, Tiêu Nhiên ta không cho ngươi chút chỗ tốt, thì còn mặt mũi nào nữa!
Tiêu Nhiên ngăn Nhiếp Vân nói.
– Cho ta chỗ tốt?
– Đúng vậy, trong cơ thể ngươi ẩn ẩn có khí tức Long tộc, lại có chứa tí ti khí tức Phượng Minh, nếu như ta không nhìn lầm, nên rèn luyện Tiên Thiên Long Thân cùng Phượng Hoàng chi dực a! Tuy không biết hai đồ vật thiên địch này vì sao có thể bị ngươi dung hợp chung một chỗ, nhưng hai thứ này tạm thời còn chưa đủ cường đại! Không cách nào giúp ngươi phi hành! Như vậy đi, hiện tại ta giúp ngươi rèn luyện Phượng Hoàng chi dực thoáng một phát, để ngươi có thể phi hành, như vậy quay trở lại tìm bằng hữu cũng có thể nhanh chút ít!
Tiêu Nhiên nói.
– Giúp ta rèn luyện Phượng Hoàng chi dực? Phi hành?
Nhiếp Vân hưng phấn đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tiến vào Linh giới, để cho hắn buồn bực nhất là không thể phi hành, nghe Tiêu Nhiên muốn giúp hắn rèn luyện Phượng Hoàng chi dực, để cho hắn phi hành, loại hấp dẫn này thật sự quá lớn, căn bản không có khả năng cự tuyệt.
– Ân, tốt rồi, mở ra Phượng Hoàng chi dực của ngươi a!
Tiêu Nhiên nói.