Chúc Bình Phong đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên đang nói chuyện, cúi đầu nói: “Vâng, bác cả”
“Ừm” Người đàn ông trung niên nhẹ gật đầu, quay người nhìn về phía Tô Du Khanh, mở miệng nói: “Gọi là Tô Du Khanh đúng không, anh là người của nhà họ Tô Du Khanh đúng không, tuy anh là cậu của Lâm Ngữ Lam, nhưng anh cũng phải hiểu cái gì gọi là tôn ti trật tự, tộc trưởng Chúc thi chúng tôi, còn chưa tới lượt loại người ngu ngốc như anh nói đâu, hiểu chưa?”
“Đồ không biết phép tắc!” Tộc trưởng mới nhận chức gia chủ Tô thị Tô Viễn Trí đi đến, vẻ mặt không hài lòng nhìn Tô Du Khanh, ông quát: “Cút ra ngoài cho tôi!”
Tô Viễn Trí nói xong, không thèm để ý tới vẻ mặt của Tô Du Khanh, hướng về phía Chúc Bình Phong nói: “Chúc tộc trưởng bớt giận, đừng để một tên râu ria làm hỏng quan hệ giữa hai nhà chúng ta”
Chúc Bình Phong khoát tay áo, cười lớn một tiếng: “Ha ha, tộc trưởng Tô, hôm nay là ngày vui của tôi, tôi sẽ không chấp nhặt với loại người này đâu, mau, mau tiến hành hôn lễ đi!”
Chúc Bình Phong vung tay lên, lập tức có sáu cô gái trẻ tuổi đi tới.
Các cô gái trẻ vây quanh giường, phát ra thanh âm ngọt ngào: “Cô chủ, đến lúc phải lên kiệu rồi”
Hai cô gái đưa tay ra, nâng Lâm Ngữ Lam đứng lên.
Phượng bào lê trên mặt đất, xòe ra thành hình quạt, đi về phía cửa phòng.
Chúc Bình Phong nhìn dáng người nổi bật của Lâm Thùy.
Hân, không tự chủ được liếm môi một cái.
Theo đó là một trận âm thanh khua chiêng gõ trống vang lên, Lâm Ngữ Lam ngồi ở trong kiệu, hạ màn kiệu xuống, tám tên gia đinh nhấc kiệu lên.
Chúc Bình Phong hăng hái cưỡi trên lưng một con ngựa, mặt mũi tràn đầy ý cười.
“Nhìn cái tên họ Chúc này cười thật buồn nôn.” Một vị khách đang đứng ở bên ngoài cổng nhìn thấy một màn này nhỏ giọng mở miệng.
“Xuyt! Anh không muốn sống nữa à” Người kia vừa mở miệng, đã bị người bên cạnh vội vàng dùng tay che miệng anh ta lại: “Để tôi nói cho anh biết, có rất nhiều người giống Trần Phượng Ái, có khi bây giờ đang có người đang nhìn chăm chằm chúng ta, không chừng lúc nào đó bọn họ sẽ đi mách lẻo tố cáo chúng ta với thị tộc”