“Tìm Giang Nghĩa?” Tân Uẩn nói thẳng.
Thang Giai Văn sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Đúng vậy, tôi tới đây để tìm Giang Nghĩa, tôi tìm anh ấy có việc gấp, mong cô dẫn tôi đi gặp anh ấy.”
Tân Uẩn xua tay: “Tôi biết ông tìm anh ấy có chuyện gì, Giang Nghĩa đúng là đang ở y quán Nhân Trị của chúng tôi, nhưng anh ấy không muốn gặp ông.”
Chắc chắn rồi.
Bất cứ ai gặp phải chuyện như vậy đều không thể muốn gặp Thang Giai Văn được.
Thang Giai Văn vô cùng ủ rũ mà nói: “Thần y Tân, tôi biết tôi sai rồi, không nên đối xử với Giang Nghĩa như vậy. Muốn đánh muốn trừng phạt gì tôi đều nhận, chỉ cần có thể cứu được mạng của học sinh tôi, muốn tôi làm gì cũng được, mong cô dẫn tôi đi gặp anh ấy.”
Tân Uẩn lạnh lùng nhìn Thang Giai Văn, vô cùng mất kiên nhẫn mà nói: “Tôi nói rồi, Giang Nghĩa không muốn gặp ông chính là không muốn gặp ông.”
Vừa khua tay, mấy nhân viên có thân thể cường tráng bước từ trong ra, bảo vệ ở cửa.
Tân Uẩn lạnh lùng nói: “Sớm biết có hiện tại thì sao lúc trước lại làm vậy? Giang Nghĩa không rảnh để gặp ông, ông đi đi.”
Cô nói xong liền xoay người bước vào nhà.
Thang Giai Văn vô cùng tuyệt vọng và muốn xông vào, nhưng làm sao một người già hơn năm mươi tuổi như ông ta có thể xông vào được?
Hơn nữa, lần này ông ta là đang nhờ người ta giúp.
Nếu xông vào, chẳng phải sẽ khiến cho tâm trạng của Giang Nghĩa càng thêm tồi tệ sao? Đến lúc đó Giang Nghĩa sẽ càng không bằng lòng giúp ông ta nữa.
Không thể xông vào.
Nhưng cũng không thể quay trở về như vậy.
Thang Giai Văn biết rằng hiện tại Giang Nghĩa là người duy nhất có thể cứu các học sinh, nếu bây giờ trở về, tính mạng của các học sinh sẽ không còn.
Cho dù ông ta hy sinh tính mạng, vứt bỏ tôn nghiêm, hôm nay cũng phải cầu xin sự tha thứ của Giang Nghĩa.