Khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, Dương Khai cũng không chút cảm thấy khó chịu, mà ngược lại, thứ kia dường như là được tẩm bổ đầy đủ vậy, càng thêm hưng phấn.
Dương Khai điều khiển suy nghĩ, vừa chạy về phía trước vừa xem xét bên trong cơ thể mình.
Một lát sau, vẻ mặt của hắn càng thêm kỳ quái.
– Thì ra là nó!
Dương Khai không ngờ vào thời điểm này hình xăm Băng Phượng lại có động tĩnh!
Nghiêm chỉnh mà nói, đây là truyền thừa của Phượng Hậu. hắn cùng Tô Nhan tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công, tổng cộng được truyền thừa hai thứ, hai thứ này đều chiếm được ở trong Long Phượng Phủ tại Thông Huyền đại lục. Trong đó truyền thừa Long Hoàng là do bản thân Dương Khai đoạt được, đã hòa làm một với hắn, còn truyền thừa Phượng Hậu trước kia vẫn luôn được phong ấn trong tổ phượng, có điều trước khi Dương Khai rời khỏi Thông Huyền đại lục, đã mang theo truyền thừa Phượng Hậu.
Từ đó về sau, trên người của Dương Khai vẫn luôn tồn tại hai hình xăm, một là hình xăm Kim Long, một là hình xăm Băng Phượng.
Hắn mang theo truyền thừa Phượng Hậu vốn là định sau khi gặp được Tô Nhan sẽ giao truyền thừa này lại cho nàng. Nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn không được như ý, thậm chí trước đây khi gặp được Thiên Nguyệt, ngay cả một chút tin tức về Tô Nhan hắn cũng không tìm hiểu được.
Mà cái hình xăm Băng Phượng này đã nằm ở trên người Dương Khai được mười mấy năm rồi. Từ lúc thu được nó đến nay vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, nhưng lúc này ở trong hầm băng, khi khí lạnh xâm nhập vào trong cơ thể, không ngờ hình xăm Băng Phượng lại rục rịch ngọ nguậy. Sau khi hấp thu những luồng khí lạnh kia, nó càng ngày càng không chịu nghe theo sự khống chế của Dương Khai, mơ hồ có dấu hiệu muốn thoát ra khỏi thân thể.
Tâm trạng của Dương Khai lập tức trở nên phức tạp, hắn cũng không lý giải được, rốt cuộc tình huống này là tốt hay xấu.
Nguyên nhân vì sao hàn khí có thể kích thích được hình xăm Băng Phượng rất dễ giải thích, dù sao bản thân của truyền thừa Băng Phượng cũng là thuộc tính băng hàn, chỉ có điều Dương Khai căn bản không thể điều khiển được nó nên không biết sau khi nó thoát ra khỏi cơ thể sẽ phát sinh điều gì.
Nếu như nó không trở lại nữa, vậy thì Tô Nhan sẽ không có được truyền thừa Phượng Hậu nữa.
Ngay khi Dương Khai đang vô cùng lo lắng, sắc mặt của hắn dần dần biến đổi.
Mới chỉ qua một lúc, vậy mà hình xăm Băng Phượng đã động đậy vượt qua khỏi phạm vi khống chế của hắn. Ngay sau đó, bất chợt hắn liền cảm thấy có một thứ từ trong cơ thể mình phóng ra, kèm theo đó là một tiếng phượng gáy cao vút. Một con Băng Phượng hư ảo, toàn thân trong suốt trắng như tuyết, dài chừng mười trượng bỗng nhiên xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của mọi người.
Trong phút chốc, một cỗ áp lực khiến mọi người biến sắc đột nhiên ầm ầm ép xuống.
Sắc mặt đám người Phí Chi Đồ đại biến, đồng loạt dừng chân, quay đầu liếc nhìn Dương Khai một cái, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời.
Chỉ mới liếc mắt nhìn qua, Phí Chi Đồ lập tức la lên thất thanh: – Thánh linh thượng cổ!
Sự rung động trong lòng hắn đã không thể diễn tả được bằng lời nữa. Lần này tiến vào di tích thượng cổ là để tìm cách cứu viện Tiền Thông, đây vốn không phải là đại sự gì, trong kế hoạch và suy nghĩ của hắn việc này không quá khó khăn mới đúng.
Nhưng không ngờ, từ khi bước chân vào trong đường hầm băng, đầu tiên là thấy được khí linh thiên địa mà khắp nơi đang đồn đại, rồi bây giờ lại thấy được một đầu thánh linh thượng cổ! Những thứ này người bình thường có trải qua mấy đời cũng không thể thấy được, chúng là những tồn tại trong truyền thuyết, bậy mà hôm nay lại hết con này đến con khác xông ra.
Cho dù là thần kinh của Phí Chi Đồ không tồi, nhưng giờ phút này cũng trợn tròn mắt, đầu óc bị chấn động mạnh.
Những người khác cũng không hơn gì, há hốc miệng, thất thần nhìn con Băng Phượng oai phong không ai bằng kia, rất lâu không thốt nên lời, ngay cả bỏ chạy cũng quên mất.
Miệng Dương Khai giật giật, lo lắng nhìn về phía Băng Phượng, thấy thân hình nó mờ ảo như có như không. Tuy áp lực nó phát ra hết sức nặng nề, nhưng dao động năng lượng cũng không mạnh mẽ.
– Không đúng, chỉ là một luồng tàn hồn!
Phí Chi Đồ cũng phát hiện điểm này, sắc mặt thả lỏng xuống không ít. Nếu thật sự là một đầu thánh linh thượng cổ giá lâm, chắc chắn khí thế không chỉ đơn giản như vậy, cách giải thích duy nhất chính là, nó chỉ còn lại một luồng tàn hồn mà thôi.
Nhưng mặc dù như vậy thì đó cũng là một luồng tàn hồn của thánh linh thượng cổ, nếu để cho nó có đủ thời gian, cho dù chỉ khôi phục lại một phần mười thực lực cũng đã đủ để sánh ngang với những vị Hư Vương Cảnh!
Mà trong nháy mắt khi Băng Phượng xuất hiện, đôi mắt phượng của nó liền hướng tới trận đấu quyết liệt giữa khí linh và cự điêu, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng bất thường, lần nữa hót vang.
Cự điêu kia lại như là nhìn thấy khắc tinh vậy, quýnh cả lên, vốn đang chiếm thế thượng phong lại bị khí linh thiêu đốt cho sứt đầu mẻ trán. Sau khi cản lại một đòn tấn công của khí linh, nó liền phóng thẳng vào sâu trong hầm băng không dám quay đầu nhìn lại.
Băng Phượng giang cánh, hóa thành một luồng ánh sáng bám sát phía sau.
Chỉ trong nháy mắt, Băng Phượng và cự điêu đều đã không thấy bóng dáng.
Mà con chim lửa khí linh sau khi không còn đối thủ cũng lập tức bay trở về, lần nữa biến thành lớp bảo vệ, bao phủ mọi người ở xung quanh vào bên trong.
Khí lạnh đang tràn vào lập tức bị ngăn cách.
Khắp đường hầm băng yên tĩnh không một tiếng động, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Dương Khai với vẻ mặt kỳ lạ, còn Dương Khai thì lại sa sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm theo hướng Băng Phượng biến mất, không nói một lời, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Hồi lâu, Phí Chi Đồ mới khẽ đằng hắng một tiếng, ngập ngừng hỏi: – Dương Khai, tàn hồn Băng Phượng kia là của ngươi hả?
Tuy rằng trước đó hắn đã tận mắt thấy từ bên ngoài cơ thể Dương Khai sáng lên một cái, sau đó Băng Phượng liền xuất hiện, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn không thể tin được, không ngờ Dương Khai lại có thể có được một luồng tàn hồn của thánh linh thượng cổ.
Tiểu tử này đã có khí linh khiến người ta phải đỏ mắt, lại còn có tàn hồn của thánh linh thượng cổ…
Liệu có ai có thể may mắn đến mức nghịch thiên hơn hắn không chứ?
– Đúng vậy! Dương Khai liếc mắt nhìn hắn, tuy rằng cảm thấy ở nơi này sẽ không có ai định bắt Băng Phượng, nhưng vẫn cảnh giác trong lòng, lạnh nhạt hỏi: – Phí thành chủ, ngài có hiểu được vì sao Băng Phượng lại đuổi theo khí linh thiên địa kia không?
Cho đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu rõ, tại sao đúng lúc này Băng Phượng lại bay ra ngoài cơ chứ. Nếu là do khí lạnh ở nơi này kích thích cũng không hợp lý, Dương Khai đã đi đây đi đó nhiều năm như vậy, đi qua khu vực giá lạnh cũng không chỉ có đường hầm băng ở nơi này, Huyền Âm Quỳ Thủy cũng tràn đầy khí lạnh, Băng Ngọc vạn năm cũng vậy nhưng đâu có thấy Băng Phượng xuất hiện vào lúc đó.
