Mười tám con ngựa cao to, tiến bước lên thảm đỏ được trải sẵn ở trang viên Chúc thị, Chúc Bình Phong hăng hái cưỡi trên con ngựa to, không ngừng chắp tay cảm ơn những quan khách đứng chật kín hai bên thảm đỏ.
Hai bên thảm đỏ, không ngừng vang lên những âm thanh chúc phúc.
Tám người nâng kiệu đi theo ở phía sau đoàn ngựa, trên kiệu to có dát vàng, bên trên khắc hình hoa hồng.
Tổng cộng có mười tám người Kim đồng Ngọc nữ, đi ở phía sau kiệu, không ngừng hướng ra hai bên tung hoa tươi.
Tù và kèn bầu không ngừng thổi vang lên, bầu không khí tràn ngập sự hân hoan vui mừng.
Chúc Bình Phong cười vô cùng vui vẻ, dọc đường đi đều nhe răng cười.
Người của Tô thị, ở một nơi khác trong trang viên của Chúc thị, coi như là người nhà của cô dâu, sớm đã đứng đợi.
Tộc trưởng mới nhậm chức của Tô thị, Tô Viễn Trí, cũng mặc một bộ trường bào.
Tô Du Khanh với tư cách là trưởng bối của Lâm Ngữ Lam, mặc bộ thường phục màu đen, ở cùng với Lâm Ngữ Lam trong một gian phòng.
Lâm Ngữ Lam đầu đội khăn voan màu đỏ, ngồi xếp bằng ở trên giường, hỉ bào được mặc trên người cô, được trải ra ở dưới thân, những con phượng bay trên hỉ bào được làm từ những sợi chỉ vàng tốt nhất, đây là phượng bào cũng đủ để khiến các cô gái lâm vào điên cuồng, hiện rõ vẻ đẹp cổ phong của Viêm Hạ.
Buổi sáng lúc tám giờ.
Mười tám con ngựa cao to đi vào nơi ở của Tô thị.
Những tiếng pháo nổ bùm bùm vang lên, âm thanh khua chiên gõ trống truyền vào bên trong.
Trong phòng chỉ có hai người Tô Du Khanh và Lâm Ngữ Lam.
Tô Du Khanh thở dài một hơi: “Ngữ Lam, cậu thật không rõ, lúc trước vì cái gì mà con lại lựa chọn như vậy, hợp tác với Chúc thị, không khác gì bảo hổ lột da, như này không khác gì làm hại chính bản thân con sao”