Biết rõ cho mình rượu ngon, ân tình đã báo, Nhiếp Vân cũng không ngừng lại, bước nhanh ra ngoài, chỉ chốc lát liền đi ra sơn động.
Ly khai nơi này, Nhiếp Vân đang muốn trở lại chỗ ở, liền chứng kiến thanh niên vừa rồi kia, vẻ mặt khát vọng đi nhanh tới.
– Tiểu huynh đệ chớ vội…
– Tiền bối!
Tĩnh Hầu Vương không biết thực lực của người này, không quan tâm thủ đoạn của hắn, nhưng Nhiếp Vân không thể làm như không biết, vội vàng khom người.
– Cái gì tiền bối hay không tiến bối, ngươi có thể ở chỗ này, nói rõ cũng là người thích tửu, chúng ta có thể ngang hàng luân giao, ta gọi Tiêu Nhiên, gọi thẳng tên của ta là được!
Tiêu Nhiên thuận miệng nói.
– Nguyên lai là Tiêu huynh, tại hạ Nhiếp Vân!
Thấy thái độ của hắn không giống giả bộ, Nhiếp Vân biết rõ loại người này không chú ý quy củ, cũng không úy kị, nở nụ cười một tiếng.
– Ân, không tệ, đã là hảo tửu chi nhân, chúng ta… không bằng tìm một chỗ uống chút rượu a!
Tiêu Nhiên nói.
Nhiếp Vân biết rõ hắn là nhớ thương rượu của mình, cũng không cự tuyệt, cười cười.
– Tốt!
Loại người này thực lực mạnh như thế, thực muốn ra tay cướp đoạt mà nói, cho dù cho mình trốn cũng trốn không thoát, đã như vậy còn không bằng lưu manh một chút, trực tiếp lấy rượu ngon ra.
Hơn nữa nhìn ánh mắt Tiêu Nhiên quang minh lỗi lạc, hẳn không phải là người như vậy, đáng giá tín nhiệm.
– Nơi này là địa phương của Hầu Vương, qua bên kia a!
Sắc mặt Tiêu Nhiên vui vẻ, đột nhiên đưa tay về phía trước, một cổ khí kình cường đại lập tức vây quanh Nhiếp Vân.
– Nguy rồi!
Cảm thụ khí kình trước mắt không cách nào đột phá, giống như vách tường, Nhiếp Vân biến sắc.
Trí giả ngàn lo, tất có một mất, chẳng lẽ suy tính sai rồi?
Trong nội tâm Nhiếp Vân vốn lạnh lẽo, lập tức hiểu được, nhịn không được cười lên.
– Tốc độ của ngươi quá chậm, ta mang ngươi đi nơi tốt, bằng không thì uống rượu cũng uống không nỡ!
Tiêu Nhiên cười ha ha, mang theo Nhiếp Vân bay thẳng Cửu Thiên.
Nguyên lai hắn là sợ cương phong kịch liệt, Nhiếp Vân không chịu nổi, dùng khí tường giúp hắn che chắn, ngược lại là Nhiếp Vân có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi!
Sưu sưu sưu sưu!
Bầu trời ở Linh giới hoàn toàn bất đồng Phù Thiên đại lục, Phù Thiên đại lục càng lên không gian càng hỗn loạn, là thời không loạn lưu trứ danh, mà Linh giới càng lên cao không khí càng sền sệt, tựa như bột nhão mang theo uy áp dày đặc, phảng phất như có thể ép nát linh hồn.
Tuy ở trong vách ngăn của Tiêu Nhiên, nhưng Nhiếp Vân như trước cảm thấy không chịu nổi, sắc mặt xám ngắt, cả người lạnh run.
Phi hành độ cao vẫn chưa tới một vạn trượng, hắn có chút không thể chịu được rồi.
– Ah, đã quên thực lực ngươi có hạn, không có ý tứ!
Ngay thời điểm Nhiếp Vân khó chịu đến cực điểm, có chút không chịu nổi, thanh âm của Tiêu Nhiên vang lên, tốc độ bay lên giảm xuống, thời gian nháy con mắt liền xẹt qua mấy vạn dặm, đi vào một địa phương trống trải.
Nơi này xinh đẹp đến cực điểm, tựa như tiên cảnh, một tiểu viện giắt nửa núi, cực kỳ có uy thế.
– Đã đến!
Cười ha ha, ánh mắt Nhiếp Vân hoa lên liền xuất hiện ở trong phòng.
– Công tử!
Rầm ào ào!
Từ trong phòng đi ra mấy mỹ nữ, nhìn về phía Tiêu Nhiên vẻ mặt cung kính.
– Ân, chuẩn bị chút ít thức ăn nhắm rượu, ta cùng với Nhiếp Vân huynh đệ uống rượu!
Tiêu Nhiên phân phó một tiếng.
– Vâng!
Mỹ nữ lui xuống.
Nhìn về phía những mỹ nữ này, Nhiếp Vân nở nụ cười.
– Những người này hẳn không phải Nhân loại a, Tiêu huynh từ nơi này lấy được?
– Ah, các nàng đều là yêu thú mà ta trong lúc vô tình cứu, về sau cố gắng tu luyện biến hóa thành người, vì báo ân nên muốn ở lại chỗ này, đuổi như thế nào cũng không đi, ngươi nói ta một đại nam nhân mỗi ngày mang mấy mỹ nữ, cũng không phải chuyện hay ho gì a…