“Không thể tưởng được, những bố trí từ niên đại xa xưa thế mà đã hoàn thành rồi!”
Theo tiếng nói, chẳng biết từ lúc nào, một người đã đứng trên lưng rắn đen.
Người này mang một mặt nạ mặt xanh nanh vàng, một tay cầm mai rùa, tay kia bấm đốt ngón tay thật nhanh.
“Hắn đang làm gì thế?” Đại Ca nghi ngờ.
“Quẻ thuật, hắn đang đo lường tính toán.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cảm thấy rất kỳ lạ, không ngờ lại gặp người tu hành ở đây.
Mà người này cũng mang mặt nạ giống như Thần Vương A Tu La.
Mặt nạ…
Người thích che giấu mình?
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi, chợt thấy lại có hai bóng dáng từ trên trời giáng xuống, rơi trên lưng rắn đen.
Một người mang mặt nạ trắng bệch, một người mang mặt nạ đen nhánh.
Bọn họ quỳ một gối xuống phía sau người kia, thấp giọng nói: “Đại nhân.”
“Ừm, chút chiêu trò mà chúng ta xếp đặt vô số năm trước không ngờ lại thành công trước khi tiêu tan!” Người đeo mặt nạ mặt xanh nanh vàng nói.
“Ý của đại nhân là…” Người đeo mặt nạ trắng khó hiểu.
“Nghe đồn trung tâm vận hành của chư giới chính là ở chỗ sâu trong vùng không gian này, dù đã bị hủy diệt nhưng vẫn đáng tìm tòi.”
“Vậy…” Người mặt đen thận trọng hỏi.
Người mặt xanh nanh vàng ngẩng đầu, nhìn lên mặt người tóc xanh phía trên, nói:
“Thuật này trải qua nhiều năm như vậy, dù sao thời gian cũng hơi dài, còn thiếu một cỗ quan tài quan trọng nhất chưa triệu hoán… Chuẩn bị bù thêm thuật pháp.”
“Vâng.”
Người mặt đen và người mặt trắng đáp một tiếng “vâng” rồi bắt đầu bấm quyết thi pháp thật nhanh.
Người mặt xanh nanh vàng thì chẳng làm gì cả mà chỉ thản nhiên đứng ở nơi đó, bùi ngùi nói: “Ngày xưa thuật pháp vừa thành, thi thể Thần Long bỗng nhiên xuất hiện ở giữa vùng hư không này, lập tức liền bị Thần linh Hư Không cảm ứng được. Sau vài trận đại chiến, những Thần linhkia trực tiếp cắt đứt thuật Hồn Dẫn, khiến thuật này bị bỏ bê bấy lâu!”
Hắn ta cúi đầu nhìn rắn đen vảy tím, nói: “Bây giờ tốt rồi, thân thể của Thần Long không biết thôn phệ một số linh hồn từ nơi nào, cuối cùng lại kích hoạt lên thuật pháp mà chúng ta đã bố trí một lần nữa.”
Cố Thanh Sơn và Đại Ca kinh hãi.
Hoá ra từ đầu chí cuối, con rắn đen vảy tím kia vẫn luôn là một thi thể bị điều khiển.
Thảo nào các vị thần đánh thế nào nó cũng không chết!
Sau khi tơ hồn trên người nó đứt, Thần Sinh Mệnh mới thừa cơ đoạt lấy thân thể.
Thần Sinh Mệnh thật là tinh mắt, thi thể này có thể được đối phương gọi là Thần Long, nhất định sẽ có tác dụng kỳ diệu vô cùng.
Đáng tiếc, trải qua tháng năm dài đằng đẵng, thân thể này vẫn có thể cảm ứng được thần kỹ tổ hợp kia.
E là ngay từ đầu Thần Sinh Mệnh cũng không nghĩ tới điểm này, cho nên bà ta chỉ có thể trốn tránh ở An Hồn Hương, khổ sở chờ đợi thuật pháp tiêu tán hoàn toàn.
Đang lúc người mặt xanh nanh vàng nói chuyện, thuật pháp sau lưng hai người đã thành.
Chỉ thấy cái miệng của mặt người tóc xanh ngoác ra, một cỗ quan tài khác rơi xuống.
Tất cả quan tài đều là màu đen, nhưng cỗ quan tài vừa rơi xuống lại là màu trắng tinh, thoạt nhìn lại có một chút gì đó thần thánh vô cùng.
Tốc độ biến ảo của pháp ấn trong tay người mặt đen và người mặt trắng nhanh hơn.
Mồ hôi bọn họ tuôn như mưa, dốc hết toàn lực điều khiển thuật pháp, khống chế cỗ quan tài trắng tinh từ từ hạ xuống giữa đám quan tài đen.
Đột nhiên, người mặt đen chợt quát lên: “Mở ra!”
Hòm quan tài trắng tinh lập tức mở ra.
Một dòng máu đỏ tươi từ trong quan tài tràn ra.
Trừ cái đó, trong quan tài rỗng tuếch.
“Sao lại như vậy?”
Người mặt đen kêu thất thanh.
Người mặt xanh nanh vàng dường như cũng khá bất ngờ, thấp giọng nói: “Không thể nào, ta nhớ là đã chết thật rồi cơ mà…”
Hắn ta nhảy lên, bay lại gần, đưa tay khua một vòng trong quan tài.
Một tay toàn máu.
Người mặt xanh nanh vàng nhìn vết máu trên tay, một hồi lâu sau mới nói: “Hóa ra là thuật này…”
Người mặt trắng đuổi theo, hỏi: “Đại nhân, làm sao bây giờ?”
Người mặt xanh nanh vàng nói: “Đây là máu của người kia, ngươi mau thu thập lại, vừa đủ cho ngươi thi triển Ký Ức Ba Đời, có thể lấy được một số truyền thừa trong đó!”
Hai tay người mặt trắng nắm thành quyết thật nhanh.
Những dòng máu bay lả tả giữa không kia lập tức tụ lại, tạo thành một quả cầu máu trên tay gã, bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đỏ lấp lóa không ngừng.
Người mặt đen lại nói: “Đại nhân, vậy có phải số người bên phía chúng ta hơi thiếu không?”
Người mặt xanh nanh vàng lấy một chiếc khăn tay vuông ra, lau sạch sẽ vết máu trên tay, nói: “Chúng ta không thể mượn người nữa, bởi vì bây giờ tình hình chiến sự đang tiến tới thời khắc quan trọng nhất, khắp nơi đều thiếu cao thủ. Muốn trấn áp Vực Sâu Vĩnh Hằng kia hoàn toàn, thực sự rất là khó khăn!”
Người mặt đen tức giận nói: “Đúng là quái lạ, rõ ràng đã sắp thắng rồi, chẳng biết tại sao Vực Sâu lại lấy được một số lực lượng bổ sung, phản công một lần nữa.”