Tại sao?
Làm vậy có lợi gì cho ông ta?
Thang Giai Văn giơ tay run rẩy: “Mau đến phòng phát thanh, dùng loa thông báo toàn thể giáo viên sinh viên, cấm dùng thuốc mà Thạch Khoan để lại.”
Dù đa số mọi người đều đã dùng, nhưng có thể ngăn cản một người thì hay một người.
Hi vọng phát thanh này còn có thể cứu được vài người đi.
Giáo sư và chủ tịch hội sinh viên rời khỏi văn phòng, lập tức đi sắp xếp chuyện phát thanh.
Thang Giai Văn vừa hối hận vừa tức giận, Thạch Khoan sao có thể lừa dối ông ta?
Không được, ông ta không nhịn nỗi cục tức này!
Ông ta cầm điện thoại trên bàn lên, bấm gọi cho Thạch Khoan, kết quả lại cực kỳ ngượng ngùng nghe thấy đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói: Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi đã tắt máy.
Tắt máy?
“Mẹ nó!!!”
Thang Giai Văn tức giận quăng điện thoại lên bàn, cắn răng mắng mỏ Thạch Khoan.
Lúc này, chủ nhiệm giáo vụ đi vào, cực kỳ căng thẳng nói: “Hiệu trưởng, chuyện ngày càng huyên náo rồi, hiện tại phụ huynh đều đã biết, đang làm ầm ĩ.”
Thang Giai Văn vô cùng sầu muộn.
Phu huynh lần này nếu lại gây chuyện, ông ta làm sao giải thích với người ta?
Thang Giai Văn hung ác nói: “Lập tức báo cảnh sát, bắt tên Thạch Khoan bán thuốc giả kia lại!”
Chủ nhiệm giáo vụ nói: “Vô ích thôi, ông ta tặng thuốc không phải bán thuốc, hơn nữa, dù bắt ông ta, chúng ta vẫn không qua được cửa ải này.”
Đúng vậy, dù xử tử Thạch Khoan tại chỗ, phụ huynh có thể tha thứ cho sai sót của trường sao?