Lão giả tóc xám trắng nói, tuy hắn nhìn qua lớn tuổi, nhưng trên thực tế bởi vì chỉ có tu vi Nhật Nguyệt Cảnh trung cực vị, tuổi thọ ít, tự nhiên cũng già nhanh.
Mấy người khác cũng gật đầu, Lăng Hàn khai thiên đến Thần giới mới mấy năm, làm sao có khả năng bước vào Nhật Nguyệt Cảnh trung cực vị, đây cũng quá khuếch đại, lẽ nào đối phương ăn Tiên đan sao?
– Không sai, khẳng định là người này!
Người đàn ông trung niên kia hận hận nói, hắn gặp qua hình ảnh thần thức của Lăng Hàn, đây là thần vận của một võ giả, rất khó thay đổi.
Người này họ Liễu, gọi Liễu Thập, là một tên cô nhi được Thiên Kiếm Cung thu nhận giúp đỡ, năm đó xếp thứ mười, liền bị gọi là Liễu Thập. Ba trăm vạn năm trôi qua, hắn cũng từ một cô nhi nho nhỏ thành cự phách của Thiên Kiếm Cung.
– Vậy thì thật tốt, ngày hôm nay diệt tiểu tử này, lại thu một cây Sâm Vương!
Những người khác dồn dập cười gằn.
– Thu muội muội ngươi!
Lão nhân sâm lập tức kêu lên.
– Muốn ăn Sâm gia nhà ngươi, các ngươi còn sớm tám triệu năm! Tiểu Hàn Tử, đánh cho ta, không cần hạ thủ lưu tình, đánh chết Sâm gia cho ngươi chỗ tốt.
Nói là nói như vậy, nhưng hắn đang không ngừng lui về phía sau, hắn một cái vừa mới vào Nhật Nguyệt cảnh, nào dám đi đập nhiều cường giả như vậy.
Lăng Hàn trực tiếp vung kiếm nói:
– Nếu mọi người đều biết lai lịch, vậy cũng có thể bớt đi rất nhiều lời nói nhãm, đến đánh đi!
– Chỉ là giun dế mà thôi!
Liễu Thập lộ ra vẻ khinh thường, ở trong mắt cường giả Thần giới, người của tiểu thế giới đương nhiên là giun dế, thậm chí ngay cả giun dế cũng không tính, bằng không sao bọn họ có thể luyện người của Hằng Thiên Đại Lục thành Nhất Giới Đan?
Hiện tại một con giun dế lại dám khiêu khích hắn, thực sự là không biết mùi vị.
Cảnh giới của tiểu tử này tăng lên xác thực nhanh đến mức kinh người, nhưng dù sao chỉ là trung cực vị mà thôi, coi như ngươi là thiên tài Ngũ Tinh thì đã làm sao, ở trước mặt hắn vẫn như cũ không phải đối thủ.
– Giết!
Hắn xem thường tự mình ra tay, phân phó sáu người khác nói.
– Vâng!
Sáu người kia lĩnh mệnh, dồn dập nhảy ra, bức bách tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn đang ngứa tay đây này.
Hiện tại hắn bước vào trung cực vị trung kỳ, sức chiến đấu bay thẳng đại cực vị đỉnh phong, lại thêm Tiên Ma Kiếm, sức chiến đấu của hắn hoàn toàn có thể sánh ngang đại viên mãn sơ kỳ, mà cái này, vẫn không có tính Thiên uy áp chế đối thủ, còn có đại sát khí như Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa.
Liễu Thập không ra tay, sáu người này ở trước mặt hắn kỳ thực chính là một món ăn.
Lăng Hàn giết ra ngoài, Tiên Ma Kiếm dật động, kiếm ảnh đan dệt, sát khí ngút trời.
Liễu Thập biến sắc, người của Thiên Kiếm Cung cơ bản đều là kiếm tu, hắn cũng là cao thủ kiếm đạo, nhìn thấy uy thế của một kiếm này không khỏi ngơ ngác, biết đánh giá thấp thực lực của Lăng Hàn nghiêm trọng.
– Mau lui lại!
Hắn vội kêu lên, thân hình lao ra.
Liễu Thập muốn ngăn cản Lăng Hàn, nhưng đã chậm.
Lăng Hàn triển khai Trích Tinh Bộ, tốc độ kia là kinh người cỡ nào? Một kiếm xẹt qua, vạn ngàn kiếm ảnh khuấy động, đầy trời tất cả đều là kiếm khí bén nhọn.
– A!
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một kích mà thôi, bảy người của Thiên Kiếm Cung ngã xuống năm cái, mà ngoại trừ Liễu Thập, người còn sót lại kia cũng bị thương không nhẹ, sườn trái có một vết thương sâu sắc.
Liễu Thập không khỏi rách cả mí mắt, vừa giận vừa sợ, tại sao sức chiến đấu của tiểu tử này đáng sợ như thế?
Đây tuyệt đối là sức chiến đấu của Đại viên mãn, so với hắn cũng chỉ kém hơn một chút, hắn là đại viên mãn trung kỳ, vẫn không có đạt đến đỉnh cao chân chính của Nhật Nguyệt Cảnh.
Ngươi nói ngươi tu luyện nhanh cũng coi như, nhưng then chốt là sức chiến đấu còn mạnh như vậy, còn cho người đường sống sao?
Một tiện dân từ tiểu thế giới đi ra, làm sao có khả năng nắm giữ thiên phú, cơ duyên, tạo hóa như vậy?
Hắn vạn phần không rõ.