– Có thể trở thành thánh nữ dự tuyển của thái linh cổ tộc thì đâu phải loại dễ đối phó
. Lạc Ly mỉm cười, bạch hình nhi này chỉ một mình, nhưng lại có thể lợi dụng vốn liếng từ bản thân khiến cho phần đông cường giả đều vây quanh nàng, cam tâm vì nàng mà xuất lực; thủ đoạn như vậy người bình thường sao có thể làm được.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, trên đỉnh đầu bạch hình nhi lúc này, linh quang huyền diệu càng thêm sáng chói, tựa như một vầng trăng sáng, hào quang chiếu rọi giữa thiên địa.
Hào quang này cũng lan đến bên trên tế đàn, dường như lúc này, ở chính giữa tế đàn, một tấm bia đá cổ xưa cũng chấn động một cái…
Khuôn mặt xinh xắn của bạch hình nhi lập tức hiện vẻ vui mừng, nhưng vui mừng cũng không được bao lâu thì nàng nhận ra, tấm bia đá này lại một lần nữa trờ nên yên tĩnh, không chút biến đổi nào/
Bạch hĩnh nhi cắn răng, điên cuồng thúc giục linh lực trong cơ thể, linh quang trên đỉnh đầu không ngừng khuyếch tán, từng đợt sóng bao phủ về phía mấy tâm bia đá cổ xưa.
ầm ầm!
động tĩnh của nàng cũng khiến cho một vài cường giả ngoại vực tà tộc để ý tới, sau đó liền phát động công kích đánh tới, nhưng lại bị những cường giả xung quanh nàng ngăn lại.
– Nhanh tỉnh lại đi!
Bạch hĩnh nhi cắn chặt môi, không ngừng vận chuyển thái linh kinh, muốn câu thông với ý chí đang ngủ say của thái linh lão tổ, nhưng kết quả vẫn là dã tràng xe cát, không chút phản hồi nào.
Lại dò xét một lần nữa, nửa ngày sau, rốt cục khuôn mặt hơi tái xanh của bạch hĩnh nhi mới mở mắt ra, trên mặt đầy vẻ không cam lòng, nàng ngẩng đầu nhìn tế đàn nơi xa xa, tự nhủ
– Chẳng lẽ chỉ khi nào leo lên tế đàn mới có thể thức tỉnh ý chí của lão tổ sao?
Nhưng nếu làm vậy, chắc chắn sẽ bị rất nhiều cường giả ngoại vực tà tộc ngăn cản, vạn nhất lúc đó lại có cường giả ngoại vực tà tộc xông lên tế đàn, đánh thức tàn hồn ma đế thì phiền phức.
– Hĩnh nhi cô nương, thất bại rồi sao?
. Một tên nam tử vóc dáng cao ngất tới gần, ân cần hỏi han.
Bạch hĩnh nhi mỉm cười gật đầu với hắn, ôn nhu nói:
– Vất vả cho các ngươi!
Người này được bạch hĩnh nhi tặng cho nụ cười ôn nhu, lập tức phấn chấn tinh thần, nói:
– Hinh nhi cô nương không cần vội vàng, chờ lúc chúng ta hộ tống ngươi lên tế đàn thì chắc chắn ngươi có thể thức tỉnh được ý chí của thái linh lão tổ
– Còn về bọn họ, ngươi không cần lo lắng, nếu hình nhi cô nước đã không làm được thì chắn chắn bọn họ cũng sẽ không làm được
Người mà hắn ám chỉ tự nhiên là đoàn người lạc ly, hiển nhiên sau khi bạch hình nhi thông báo thì bọn hắn cũng biết lạc ly chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nàng.
Bạch hĩnh nhi ôn nhu cười cười, nói:
– Cũng không thể nói như vậy, cũng cần phải đề phòng lạc ly kia một chút
Vừa nói, ánh mắt của nàng cũng nhìn về đám lạc ly phía xa xa, sau đó bỗng dưng con ngươi của nàng ngưng tụ lại, bởi vì nàng thấy, Lạc Ly vốn vẫn im lặng nãy giờ thì lúc này lại ngồi xếp bằng xuống.
Dường như nhận ra ánh mắt chăm chú của nàng, Lạc Ly khẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng long lanh của lạc ly đối mắt với Bạch hình nhi, sau đó lại nhanh chóng tách ra.
Bạch hĩnh nhi thu hồi ánh mắt, sau đó híp mắt lại:
– Lạc ly kia chẳng lẽ cũng định câu thông ý chí của thái linh lão tổ?
Nhưng chỉ nghĩ tới đây, khóe môi của nàng liền nhếch lên một nụ cười bí hiểm, nàng cũng biết, Lạc Ly mới được Xích Viêm lão tiên chọn là thánh nữ dự tuyển trong vòng mấy tháng gần đây mà thôi, căn bản cũng chưa từng tu luyện ở thái linh cổ tộc bao giờ, cho nên một người không hề có kinh nghiệm tu luyện ở thái linh cổ tộc như nàng mà ảo tường muốn câu thông thái linh lão tổ thì đúng là chuyện viển vông.
– Lạc ly, ngươi làm được không?
. Bên cạnh lạc ly, ôn thanh tuyền có chút lo lắng hỏi, trước đó nàng đã nhìn thấy bạch hình nhi thất bại rồi, cho nên cũng biết muốn thức tỉnh ý chí của thái linh lão tổ là khó khăn đến mức nào.
Vả lại, ít nhất bạch hĩnh nhi kia còn tu luyện “Thái linh kinh”, còn lạc ly lại chưa từng tu luyện qua bất kỳ công pháp hoặc thần thông nào của thái linh cổ tộc cả.
Lạc ly nhẹ nhàng cười cười, nói:
– Ngươi có biết tại sao Xích Viêm lão tiên lại cực kỳ tin tưởng ta sẽ có thể đạt được thái linh diệt thiên quang không?
ôn thanh tuyền lắc đầu.
Lạc ly cười tủm tỉm nói:
Bởi vì ta đã tu luyện thành Lạc Thần Pháp Thân” ôn thanh tuyền không hiểu gì hết, tu luyện lạc thần pháp thân thì liên quan gì tới thái linh cổ tộc?
Lạc ly ngẩng mặt lên, đôi mắt đẹp nhìn về tòa tế đàn cổ xưa nói:
– Xích viêm lão tiên đã từng nói, thời thượng cổ, vị thái linh lão tổ kia lại là một người si tình
– hắn si tình ai?
Linh khê dường như hiểu ra điều gì.
Lạc ly cười gian xảo, nói:
– Người hắn si tình tất nhiên là chủ nhân đầu tiên của lạc thần pháp thân, cũng chính là tổ tiên của lạc thần tộc chúng ta, Lạc Thần!
– Ta hiểu rồi, ngươi muốn dùng mỹ nhân kế…à không, là mỹ pháp thân kế để thức tỉnh ý chí ngủ say của thái linh lão tổ!
Bàn tay trắng như ngọc của ôn thanh tuyền vỗ cái bộp, kinh ngạc nói.
Lạc ly chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, dí dỏm nói:
– Vì thái linh diệt thiên quang kia, ta cũng đành phải hy sinh một chút xíu “sắc đẹp của tổ tiên vậy…”
Đám ôn thanh tuyền nhìn nhau, như vậy cũng được à?
Lạc ly không nói thêm nữa, bàn tay ngọc kết ấn,phía sau lưng linh quang mênh mông quét ra, linh quang tràn ngập trong thiên địa, lúc này, một quang ảnh nhỏ nhắn tao nhã, nhưng dường như ẩn chứa vẻ đẹp cực hạn của nhân gian cũng từ từ xuất hiện sau lưng nàng.
Lạc Thần Pháp Thân, chí tôn pháp thản đẹp nhất trên đại thiên thế giới!